Danh mục

Cổ tích đêm Giáng Sinh

Số trang: 9      Loại file: pdf      Dung lượng: 118.44 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (9 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thật ra thì cũng chẳng ngọt lắm đâu vì tôi đã suýt đập nguyên cái mặt mình vào mặt một người vô tội khác. Ai đời giờ thầy Việt lại ngay tiết đầu buổi sáng. Ông thầy khó tính điểm danh gắt từng giây một. Mà phải chi mình cao lên được 2 tấc nữa, chỉ cần sải vài bước là vù vào lớp, đỡ phải chạy cho nhọc thân, đỡ phải té bổ nhào và... gặp hắn!
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cổ tích đêm Giáng SinhCổ tích đêm Giáng SinhBan mai ngọtThật ra thì cũng chẳng ngọt lắm đâu vì tôi đã suýt đập nguyên cái mặt mình vàomặt một người vô tội khác. Ai đời giờ thầy Việt lại ngay tiết đầu buổi sáng. Ôngthầy khó tính điểm danh gắt từng giây một. Mà phải chi mình cao lên được 2 tấcnữa, chỉ cần sải vài bước là vù vào lớp, đỡ phải chạy cho nhọc thân, đỡ phải té bổnhào và... gặp hắn!Cơ mà hắn ta cũng dễ thương. Trông mặt ngầu ngầu nhưng cũng tử tế, nhặt sáchgiúp mình, còn rối rít xin lỗi. Gặp người khác chắc đã quát mình một trận ra trò vìcái tật cẩu thả rồi. Mà cũng buồn cười vì đến giờ mình vẫn nhớ như in khuôn mặtgóc cạnh và nụ cười rám nắng của anh ấy. Dường như mình đã gặp anh ấy ở đâuđó, trong một bộ truyện tranh hay trong những tác phẩm balê mà mình đã chết mêchết mệt từ bé chăng?Trưa vàngLần thứ hai tôi gặp lại Vi khi tôi đến trường múa để chụp lại vài góc ảnh cho bàithi tốt nghiệp. Hình như tôi có duyên với cô bé nhỏ nhắn ấy. Làm quen bằng cáchlàm nệm đỡ, suýt tí thì mi nhau. Tôi đã không quên được ánh mắt to tròn ngâythơ của em. Cả cái dáng mảnh dẻ của Vi cũng theo tôi về tận nhà, chen vào giấcngủ của tôi. Rồi tôi lại gặp em. Đến lần thứ hai, cũng vẫn khuôn mặt nhỏ nhắn, máitóc mềm và nụ cười còn chút ngượng nghịu thổi vào tim tôi làn gió ấm áp.Cả hai đã huyên thuyên những gì nhỉ. Chỉ biết là đến khi ngẩng nhìn đồng hồ thì đãđến giờ trường đóng cửa. Tôi không kịp ghi lại góc ảnh cần thiết. Vi quên cả giờđến phòng tập. Thì ra em học múa được gần 10 năm rồi. Cũng giống tôi đã mê cầmmáy ảnh từ khi chỉ là thằng nhóc cởi trần mặc quần đùi chạy rông khắp ngõ.Chúng tôi ngồi bên nhau không biết bao nhiêu buổi trưa. Vi mỏng manh như lànsương. Đôi mắt to tròn của em cho tôi cảm giác an lành. Tôi khoe với Vi nhữnggóc ảnh mới ngộ nghĩnh. Con phố Hà Nội đầu đông phủ chút sương khói. Ánhnắng nhạt và mong manh. Hơi thở trắng toát lên từ những ngôi nhà cũ kĩ. Em đemđến cho tôi những điệu vũ thiên nga trắng dịu dàng. Trời vào đông, râm rỉ rét. Vivẫn mặc bộ đồ tập chuyên tâm tập đi tập lại từng động tác. Tôi nhìn em mướt mồhôi mà thương.-Em tập mãi một tư thế mà ko chán à!-Không đâu.-Trông thế thôi nhưng khó cực. Tập balê quan trọng nhất là những động tác cănbản. Đẹp hay xấu nằm cả ở đây đấy!-Haha, em chỉ nói phét. Anh tập một lần là giỏi ngay.May mà ko ai nhìn thấy cảnh 1 cô gái bé xíu loay hoay tập múa cho 1 tên con traicao 1m8, nặng 70 kí. Mình đã bảo là tập múa khó lắm nhưng anh ấy ko tin. Tậphoài mà dáng múa của Dũng cứ như robot vậy, cứng ngắc. Đến tận ngày-Trông dễ ợt, anh chỉ cần tập vài lần là xong!Dũng lên máy bay sang Nhật tu nghiệp, động tác của anh ấy vẫn cứ khô như ngói.Hoàng hôn đắngTôi đáp xuống sân bay Chitose 8h tối với cái thân mệt rã. Mắt nhắm mắt mở lầntìm về khu nhà trọ rẻ tiền. Nói là rẻ nhưng tôi phải mất non nửa năm tích cópnhuận ảnh cho vài tờ báo lớn để thuê. Đang mải chìm trong mớ bòng bong nhữngsố tiền ăn uống, sinh hoạt phí...thì có ánh sáng rọi tới. Ánh sáng vàng, rồi trắngxoá, vụt loá lên trong mắt tôi. Rồi 1 màu đen nhấn chìm tất cả. Trong hơi thở lạnhcủa mùa đông Sapporo, tôi lờ mờ cảm thấy máu từ trong não được tự do tìm rangoài. Thấp thoáng đâu đó là hình ảnh thiên nga trắng với đôi cánh mỏng manhchập chờn, rồi xa dần cùng với cơn đau tê cứng...Mở mắt ra tôi đã thấy mình ở bệnh viện. Người ta nói tôi ngất đi cũng gần 1 năm.Tôi biết tên mình là gì, biết mình là người Việt, lõm bõm được đôi chút tiếng Anhnên ko đến nỗi chật vật lắm khi ở Nhật. Nhưng còn những kí ức 5 năm gần đây đềutrắng xóa. Tôi chẳng mấy bận tâm. Dù rằng thỉnh thoảng cũng thắc mắc sơi dâychuyền có cái tên Vi quanh cổ là của ai. Có thể là 1 người nào đó, ex chẳng hạn.Tôi biết mình cũng ko đến nỗi xoàng. Nhưng có 1 giấc mơ thường làm tôi giậtmình mỗi đêm. Một cánh thiên nga mỏng manh múa những điệu múa ngọt ngào rồidần tan biến vào ánh sáng vàng... Không lần nào tôi kịp giữ lại hình ảnh của ngườicon gái đó... Tôi quyết định về nước sớm hơn dự định. Không hiểu sao tôi nhấtquyết phải tìm lại thiên nga trắng của mình.Tối lạnhDũng đi cũng đã được 2 năm rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá. Mình vẫn nhớ ngàyđưa anh ấy ra sân bay. Anh dúi vào tay 1 chiếc dây chuyền có 1 nửa trái tim. Cókhắc tên anh đấy. Em đeo vào để mấy cái đuôi tự rụng hết đi. Còn anh sẽ đeo 1 nửatrái tim có tên em. Chúng ta sẽ luôn nhớ về nhau nhé!. Lời hứa ko thành lời nhưngtừ sâu trong trái tim, cả 2 biết mình sẽ tìm về với nhau.Gió mùa đông bắc tràn về. Ánh nắng cũng nhạt nhoà. Dũng à, em vẫn chăm chỉ tậpluyện dù ko còn vị khán giả trung thành như trước đây. Mướt mồ hôi trong ngàygiá rét, em vẫn thèm lắm 1 cái xoa tay ấm áp, được dụi đầu trên vai anh và bắt anhmăm...thật nhiều kem. Hà Nội lạnh. Sapporo giờ chắc cũng rét mướt. Sao anh kohồi âm cho em? Em từng nghĩ anh bận học, mới du học chắc còn nhiều việc cầnlàm. Nhưng 2 năm rồi chẳng ...

Tài liệu được xem nhiều: