Thông tin tài liệu:
Em đến cổ trấn, có cần phải băng qua dòng xoáy sông Hoang? Em đến nơi rồi. Sờ tay cổng cổ trấn. Phía sau cổng bình phong xi măng rêu phong cũ kỹ. Bình phong khắc hình cọp ngoác miệng nhe nanh nhọn hoắc nhưng đôi mắt u uẩn đến lạ. Em tìm thấy những hàng chữ vừa tượng thanh vừa tượng hình loằng ngoằng phía sau dãy cột cao. Người đàn ông da trâu từ đâu xuất hiện tiến đến bên em thì thầm, cô em về đây mua đá cổ thạch hay săn bản viết tay Cổ thành...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cổ trấn & khúc hành trình Cổ trấn & khúc hành trình TRUYỆN NGẮN CỦA TIẾN ĐẠTEm đến cổ trấn, có cần phải băng qua dòng xoáy sông Hoang?Em đến nơi rồi. Sờ tay cổng cổ trấn. Phía sau cổng bình phong xi măng rêu phong cũ kỹ.Bình phong khắc hình cọp ngoác miệng nhe nanh nhọn hoắc nhưng đôi mắt u uẩn đến lạ.Em tìm thấy những hàng chữ vừa tượng thanh vừa tượng hình loằng ngoằng phía sau dãycột cao. Người đàn ông da trâu từ đâu xuất hiện tiến đến bên em thì thầm, cô em về đâymua đá cổ thạch hay săn bản viết tay Cổ thành hội của cụ Đào. Hai thứ ấy tui không cótrong tay nhưng tui biết nó nằm ở đâu và làm cách nào để sở hữu nó mà không bị chínhquyền tóm cổ. Tui lấy làm lạ, khuôn mặt nhân hậu cô em lại vướng vào vòng tiền bạc vànguy cơ lao lý. Em nói, cháu không biết những thứ xa lạ và nguy hiểm. Cháu đến đây chỉđể tìm lại dấu vết thời trai trẻ phiêu giạt của người thân. Có phải thằng trai làm thư kýkiêm chạy vặt lăng xăng trong gánh hát cách đây mười tám năm? Cô bị nó lừa tình? Dạkhông, cháu và anh ấy chẳng ai lừa ai. Tâm nó tốt nhưng động, mê cái đẹp nhưng khổtình. Cô đọc được hết nó không?Cổ trấn.Buổi chiều.Đàn bò chậm chạp len lỏi qua những con đường bụi mù.Ngôi chùa nhỏ, cổ kính, xám xịt. Thầy trụ trì ngoài bảy mươi, độc cư từ thuở tóc đểchổm, sáng sớm bất kể mưa nắng gió bão xếp chân tọa thiền, vầng trán ánh màu vàngnghệ, tác nhân chính giải vây nỗi u đặc luôn căng dày trên bốn mươi khuôn mặt gánh háttá túc quanh chùa.Sông Hoang lười biếng chảy dù nó tiếp giáp một nhánh thượng nguồn sông Mê. Anh đãngồi tại cổ trấn những buổi chiều tuổi hai mươi, lứa tuổi ông chủ gánh hát khẳng địnhđẹp và đáng sợ nhất đời người. Đẹp? Anh chưa trải nghiệm. Đáng sợ? Anh cũng khôngthể đoán định được điều gì đáng sợ nhất đang chờ mình. Có thể cái chết, mà cũng có thểlời phán xét của thầy bói mù núi Hạ khẳng định anh không có khả năng làm thằng đànông yêu đương ra hồn khi có sự chứng kiến của cô đào dòng dõi hoàng tộc.Tuổi mười tám anh phó mặc may rủi. Nhảy tàu ga nhỏ. Đặt chân xuống cổ trấn lúc cơnmộng chưa tan. Anh buông cho thần số phận ban phát may mắn nhỏ giọt hoặc hình phạtgán ghép thua thiệt. Thời điểm rời xa cổ trấn, anh thầm cười suy nghĩ nông cạn và sếnthời trai trẻ.Ngày đầu tiên nơi cổ trấn, điều làm anh phân tâm là tất cả người quanh anh vẫn thảnnhiên sống và mơ đổi đời. Cha anh, từ góc đồng heo hút vẫn hàng đêm thở dài và đốtnhang khắp góc sân cầu khấn sự an lành cho thằng con mơ mộng hão huyền. Ông ghétnhịp phách trống chầu và nhạc trai đàng của đám thầy cúng và nhóm đào lẳng da phấn.Cha anh đoán định thằng con đã khắc sâu vào tâm trí giấc mộng thành ông hoàng đượcbu quanh bởi đám nịnh thần ton hót và dàn gái đẹp ngày đêm phấn son sắp hàng dânghiến trên sàn gỗ.Những chuyến đi bất định dường như đã trở thành gien trong những người đàn ông nhàanh. Ông nội, xuất thân giáo làng nghiêm cẩn và được bà con trong làng trọng dụng tuổihai mươi bỏ xứ đi biền biệt đến hai mươi năm sau quay về cùng hai người đàn bà và támđứa con nheo nhóc. Hai người đàn bà suốt ngày câm lặng, cuốc tỉa cấy gặt tất bật từ sángsớm đến tối mịt ngoài đồng Cỏ Lát xa. Họ thay phiên cách ngày ngủ cùng người đàn ônghọ yêu thương và kính trọng nhất trong căn buồng ọp ẹp, tối tăm, đặc quánh mùi rơm rạvà mùi từ người đàn ông thân thể cong queo. Tám đứa con, trong đó có cha anh đã lớnlên dưới sự đùm bọc của hai người đàn bà cam phận và sự dạy dỗ nghiệt ngã nhiều đònroi của người cha không đạt vận lớn sau chuỗi ngày biệt xứ. Cha anh, bước sang tuổimười tám lẳng lặng rời bỏ làng khi xung quanh rền tiếng bom đạn. Ông không thànhtướng hiên ngang bốn bề trận mạc như hy vọng mong manh của người cha mà lao vàocon đường tâm linh. Cũng chẳng đạt chánh quả như ngưỡng vọng cá nhân khi cạo đầuxuống tóc. Có thể đó là giải pháp tốt nhất để không phải ôm súng lao vào lửa đạn, màcũng có thể vì sự vi diệu hoặc ám ảnh chân kinh nơi cửa chùa. Cha anh cấm mẹ anh nóianh sinh nơi gốc cây bồ đề, và nguồn sữa mẹ anh có được từ sự ban phát của bà con mộđạo. Tuổi mười tám anh nhận ra sự hồi hộp của ông nội và cha anh khi họ phát hiện anhcũng có ý định bỏ nhà đi khi tuổi trưởng thành. Những tiếng thở dài của mẹ làm anhchùng chình, nhưng không đủ sức kéo anh ở lại. Tiếng thở dài của mẹ làm anh rơi nướcmắt trong đêm đầu tiên khó ngủ tại cổ trấn.So đám đào, kép và các tay chơi nhạc cụ cùng đám chuyên lo thiết kế sân khấu gánh hát,anh được liệt vào kẻ trung thành nhất của ông chủ. Vào ngày cuối tháng anh được ôngđèo trên chiếc 67 cà tàng băng qua những đám bụi mù cổ trấn đến thị trấn Mù Khơithưởng thức thịt chó và uống những ly rượu gạo mà ông chủ quán đôi mắt ti hí khoe thứhoàng tửu và mễ tửu mang về từ bên kia vùng biên chỉ dành riêng chiêu đãi khách quý,bạn hiền. Say mềm, ông chủ gánh hát và chủ quán ôm vai bá cổ nghiêng đầu tay gõ nhịpphách ầm ĩ xuống chiếc bàn nhựa xỉn màu cười hát nghêu ngao: Con cu b ...