Đang say giấc nồng, anh nghe thấy tiếng “Hòang tử bé” oe oe khóc. Lồm cồm bò dậy, mắt nhắm, mắt mở, ôm con vừa cưng vừa nựng, con lại khóc dữ hơn. “À, nhớ ra rồi”, bỗng mắt anh sáng quắc như thể vừa phát minh ra điều gì vĩ đại. Anh vội mở tủ đồ của con. Loay hoay một hồi tìm tìm, kiếm kiếm, anh bới ra một bịch bỉm. Với đại một cái, anh hì hục thay cho con. Cu cậu khoái trá, vừa mút tay vừa ê a. Anh vỗ về, hát ru con,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CÓ VỢ THẬT LÀ TUYỆT CÓ VỢ THẬT LÀ TUYỆTCÓ VỢ THẬT LÀ TUYỆTĐang say giấc nồng, anh nghe thấy tiếng “Hòang tử bé” oe oe khóc. Lồmcồm bò dậy, mắt nhắm, mắt mở, ôm con vừa cưng vừa nựng, con lại khóc dữhơn. “À, nhớ ra rồi”, bỗng mắt anh sáng quắc như thể vừa phát minh ra điềugì vĩ đại.Anh vội mở tủ đồ của con. Loay hoay một hồi tìm tìm, kiếm kiếm, anh bớira một bịch bỉm. Với đại một cái, anh hì hục thay cho con.Cu cậu khoái trá, vừa mút tay vừa ê a. Anh vỗ về, hát ru con, rồi tranh thủchợp mắt một cái. Nhưng mí mắt vừa kịp kéo xuống, Hoàng tử bé đã lại gào.Lần này dữ dội hơn, còn kèm theo những cơn ho sằng sặc. Dỗ kiểu gì concũng không nín. “À, con đói chứ gì. Ngoan để bố pha sữa nhé.” Anh thìthầm ngọt nhạt. Chẳng rõ cu cậu có hiểu gì không mà ngưng hẳn. Cái khoảnthông minh và háu ăn này, sao mà giống anh đến thế.Cẩn thận đặt con, anh lúi húi với chai lọ dưới bếp. Chà, thì ra pha sữa cũngkhông quá khó như anh vẫn hình dung. Anh đưa lên miệng nếm thử mộtngụm xem sữa đã đủ ấm. Mắt thiu thiu, anh thấy bụng đoi đói, sẵn tiện anhthử thêm một hơi nữa. Chậc chậc, ngon ngon, anh đăm chiêu mơ màng. Lạicó tiếng Hoàng tử bé, anh lập cập: “Bố đây, bố đây”. Ấm bụng rồi, Hoàng tửbé ngoan hẳn, anh ẵm con lòng vòng quanh nhà. Mấy lần định đặt mìnhxuống giường, gà gật ngủ thêm 5 – 10 phút nhưng cái “loa phóng thanh”quen thuộc ấy chỉ trực chờ anh dừng là lại kêu inh ỏi.“Bố ơi, bố!”, tiếng Công chúa nhỏ phòng bên, chắc là vừa dậy. “Ra đánhrăng, rửa mặt đi con”, anh nói vọng vào. Tay phải ẵm con, tay trái ngượngnghịu, anh lấy khăn mặt, bải chải và giúp con lớn đi vệ sinh. “Bố ơi, bố. Conmuốn mặc cái váy màu hồng!” Công chúa nhỏ nũng nịu. “Ờ, để bố lấy”.Anh hua tay múa chân một hồi trong phòng con, cuối cùng cũng tìm ra đượcmột cái váy theo đúng yêu cầu. “Lại bố mặc cho nào”, “Không phải cái này,con thích cái màu hồng có nơ, dì Hương mới mua cơ”. Ôi trời, vẽ chuyện,làm sao anh biết cái nào là cái dì Hương mua cho chứ.Ngước mắt lên cây treo quần áo bên cạnh, may quá có một cái màu hồng cónơ. Với tay lấy váy, anh vụng về chuẩn bị mặc cho con “Không phải cái này,cái có nơ hình bông hoa mà bố”. Trời, hết chịu nổi, đúng là đồ đàn bà, cóváy mà mặc là tốt rồi, lại còn đòi màu hồng có nơ mà nơ thì nhất định hìnhbông hoa. “Có mặc không thì bảo”, anh gào lên.Công chúa nhỏ thấy bố như vậy, sợ hãi, ngoác cái miệng xinh méo xệch rakhóc, nước mắt nước mũi giàn giụa. Hoàng tử bé nghe tiếng chị khóc cũngvội hùa theo. Cả nhà âm vang một bản giao hưởng tuyệt mỹ. Vò đầu bứt tai,anh âu yếm: “Con ngoan, mặc tạm đi rồi chiều bố đưa đi ăn kem”. “Con đóilắm!” công chúa nhỏ mếu máo. “Ừ ừ, bố biết rồi”, ba chân bốn cẳng, anhphóng như bay xuống dưới nhà mua đồ ăn sáng cho con.Bây giờ đã là 9h sáng, Hoàng tử bé đang ngoan ngõan chơi cùng Công chúanhỏ, anh tranh thủ giặt đống đồ bẩn để phơi cho kịp nắng. Đoạn lại ba chânbốn cẳng anh phi như bay xuống cái chợ cóc đầu phố. Chà, giá cả cứ leothang đến chóng cả mặt. Ngẩn ngẩn, ngơ ngơ một hồi, anh cũng kiếm đượcmột miếng thịt chân giò và vài mớ rau cải. Thế là trưa nay đã có một bữathịnh soạn rồi.Vừa đặt chân về đến cửa, anh đã lại nghe thấy tiếng Hoàng tử bé khóc. Lạimấy việc quen quen, thay bỉm, pha sữa cho con, lần này thì anh chuyênnghiệp hơn nhiều rồi. Cứ thế này, tay nghề của anh được nâng lên vùn vụt.Xong xuôi đâu vào đấy, anh gọi Công chúa nhỏ vào ăn cơm trước. Xúc cơmđược một miếng, mặt con bé xịu cả xuống “Cơm bố nấu không ngon. Conkhông ăn nữa đâu”. Anh cười hì hì: “Canh bố nấu ngon đấy chứ, chỉ mỗi tộithiếu muối thôi”. Thương con, anh lại cuống cuồng mở tủ lạnh lấy bánh ngọtvà sữa thay thế.Ăn vội ăn vàng được lưng cơm cho qua bữa, anh tranh thủ đánh một giấc.Vừa thiu thiu, anh thấy Công chúa nhỏ kéo tay áo giật giật “Bố ơi, con muốnđi ăn kem. Bố hứa đưa con đi ăn kem mà”. Quá sức chịu đựng, anh gào lênthảm thiết: “ Yên cho bố ngủ. Bố mệt lắm rồi. Con ơi là con”. Hoàng tử bégiật mình, choàng tỉnh giấc khóc ngằn ngặt, mặt Công chúa nhỏ cũng ầng ặcnước.Mồ hôi mồ kê đầm đìa, anh bật dậy, ngó ra ngoài. Công chúa nhỏ trong đúngbộ váy màu hồng có nơ hình bông hoa đang bò dưới sàn tô màu. Hòang tửbé mãn nguyện ê a trong vòng tay bà ngoại. Có mùi xào nấu và văng vẳngtiếng cười của vợ anh trong bếp. Té ra, anh vừa ngủ mơ. Đúng là ác mộng.Anh thong thả chào mẹ, ung dung ăn bữa sáng vợ đã chuẩn bị sẵn. Sau đó,anh lăng xăng giúp vợ làm cơm trưa. ...