Hoài Đan dựng xe, xách túi đồ chạy ào lên cầu thang như cơn gió. Cô biết giờ này Vinh có nhà. Anh là người đầu tiên cô muốn gặp để chia sẻ cảm giác chiến thắng này. Bộ sưu tập của cô đã lọt vào vòng thi khu vực phía Bắc và đầy triển vọng được dự chung khảo cuộc thi thiết kế thời trang toàn quốc. Hôm nay nhất định cô và anh phải ăn mừng thật rôm rả.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cocktail cho tình yêu Cocktail cho tình yêu - Trần Thu TrangHoài Đan dựng xe, xách túi đồ chạy ào lên cầu thang như cơn gió. Cô biết giờnày Vinh có nhà. Anh là người đầu tiên cô muốn gặp để chia sẻ cảm giác chiếnthắng này. Bộ sưu tập của cô đã lọt vào vòng thi khu vực phía Bắc và đầy triểnvọng được dự chung khảo cuộc thi thiết kế thời trang toàn quốc. Hôm nay nhấtđịnh cô và anh phải ăn mừng thật rôm rả. Mấy chục bậc thang của khu chungcư cũ kỹ trôi vèo qua bước chân hạnh phúc như muốn bay lên của Đan. Cửakhông chốt ngoài, anh có nhà! Không thèm nhìn đến núm chuông điện đỏ chóttrên tường, cô mở luôn cánh cửa, tay nắm nhẹ bẫng, không một tiếng động.Phòng khách vắng hoe, tối mờ mờ, ban nhạc rock ưa thích của Vinh đang cầncù tỉa một đoạn guitar solo điêu luyện và réo rắt trong bộ dàn âm thanh nhấpnháy đèn. Có tiếng lạch cạch ở phía trong và một cái gì dường như tiếng cườilàm Đan giật mình. Cô bước nhanh vào với một nỗi lo lắng mơ hồ. Và cô khựnglại trước tấm mành ngăn hai phòng. Sàn nhà dưới chân cô bỗng trở nên lạnhbuốt với cảnh tượng nóng bỏng đang diễn ra trước mắt...Vinh của cô đang ôm một thân hình trắng nhễ nhại. Bàn tay sơn móng đỏ nhưmáu của người đàn bà xa lạ đang ghì lấy mái tóc dài rất nghệ sĩ của Vinh. Họthở hổn hển, cười hổn hển theo nhịp điệu trống dồn dập và guitar chát chúa.Cái lạnh từ sàn đá chạy lên sống lưng và nhói theo một nhịp buốt như ảo giác,Đan níu lấy những hạt gỗ trên tấm mành, cô thấy tức thở. Túi đồ trên tay cô rơibịch một tiếng khô khốc, mấy lon bia lăn ra sàn còn cái đầu vịt quay bóng nhẫythì giương mắt trơ tráo nhìn cô, chiếc mỏ dài nâu sẫm ngoác ra như chế nhạo.Mắt Đan mờ đi, tai cũng ù ặc. Cô loáng thoáng thấy hai hình người kia rời nhauvà nghe tên mình được gọi thảng thốt. Cô chấp chới bước đi như muốn với lấymột điểm tựa nào đó nhưng không được. Mảng da thịt nhờn nhợt trần trụi cứphô ra làm đầu cô nhức nhức, muốn chảy nước mắt. Đan quay người bỏ rangoài.Một giờ sáng, Đan trở về sau cả một đêm lang thang. Cô không khóc, không kêugào hay kích động, chỉ đi hết những con phố càng khuya càng vắng của thànhphố với một cái đầu trống rỗng và gương mặt thẫn thờ. Nếu như chiếc xe khôngậm ẹ mấy tiếng động giật cục báo hiệu bình xăng cạn sạch rồi dừng hẳn lại, cólẽ cô còn đi mãi. Dắt bộ xe ven lề đường vắng tanh leo lét đèn vàng Đan im lặngtrước lời mời chào của một vài người bán hàng đêm và những kẻ đi tìm gái ănsương. Lý trí vẫn chưa trở lại hoàn toàn nhưng cô đã ý thức được rằng mìnhphải về nhà, ngay lập tức.Nhà cô còn sáng đèn. Cha đang ngủ gật bên bàn nước, đầu tựa vào thành ghế,tay vẫn cầm tờ báo ấp lên ngực. Đức, em trai cô, đang co quắp trên salon. Thấytiếng động, nó nhổm dậy ngay. Đan buông chiếc xe vào tay nó rồi nhón chân điqua phòng khách vào trong rửa mặt. Đang vốc nước ấm vào đôi mắt rặm rặm vìbụi, cô nghe tiếng chân quen thuộc của cha đằng sau vào tiếng đằng hắng khẽ:- Có canh khoai tây đấy, con ăn không để ba đun?Đan quay lại, định nói gì đó về món ăn nhưng không sao tìm nổi từ, mấy câuthường ngày vẫn nói cứ nghèn nghẹn chặn ngang cổ. Mãi sau cô mới gượngcười, lấy chiếc soong nhỏ đặt canh đựng lên bếp:- Ba để con tự làmÔng Liêm gật đầu không nói, lẳng lặng ra phòng khách rót thêm nước sôi vàoấm trà. Lúc tối, khi Vinh gọi điện hỏi Đan về nhà chưa, nghe giọng nói ấp úngngượng nghịu của anh ta, ông đoán đã có cái gì đó thật tệ hại đã đến. Chưa baogiờ ông phản đối Đan yêu Vinh nhưng không vì thế mà ông tin tưởng gã trai códáng vẻ nghệ sĩ bụi bặm ấy. Hẳn là nó đã làm con gái ông tổn thương ghê gớm.- Sao chị không tắt bếp, cạn hết kìa? - giọng Đức vang lên giữa đêm vắng làmông Liêm thoáng giật mình. Đặt vội phích nước xuống, ông đi nhanh vào trong.Đan đang đứng tựa bàn, mắt đỏ hoe. Đức trút canh ra bát rồi đặt phịch chiếcsoong xuống mặt bếp, hậm hực:- Để mai rồi em cho nó biết! Việc quái gì chị phải khóc vì cái đồ…- Đức, con đi ngủ đi!Đức định nói thêm cái gì đó nhưng thấy vẻ nghiêm khắc của cha, cậu nem népđi về phòng. Đan ngồi xuống, bưng bát canh húp một chút rồi ngẩng lên nhìntheo em trai với ánh mắt trìu mến. Nó cũng như cha cô, cả hai đều yêu cô biếtchừng nào!Đợi Đức kéo cửa xong, ông Liêm mới nhắc khẽ Đan:- Con ăn nốt đi, có uống nước quất không, ba pha?Khẽ lắc đầu rồi hít vào một hơi, mùi thơm của canh làm Đan cảm thấy hơi nóngtừ bàn tay lan toả khắp người, dễ chịu hơn rất nhiều:- Ba, mẫu thiết kế của con đã vào chung khảo khu vực 8 tỉnh.- Ừ, ba biết rồi, lúc nãy xem “Cà phê tối” trên VTC cũng thấy đưa tin.- Thầy Hùng bảo là con có triển vọng dự thi toàn quốc nhưng cần bổ sung thêm.Ngoài các mẫu áo dài còn cần đồ dạ hội, đồng phục trẻ em và đồ công sở nữa.- Sao nhiều thế con?- Trước thì con nghĩ Vinh sẽ giúp mảng dạ hội và trẻ em, nhưng mà… - Đan thởdài - Không xong rồi ba ạ.- Lúc tối nó có gọi điện hỏi con về chưa.- Anh ta đã… - Đan ứa nước mắt nói nhanh, cảm giác hụt hơi trong khoảnh khắc- Con đã thấy... anh ta với bà chủ p ...