Thông tin tài liệu:
Tai người đi bộ dưới làn mưa thật mỏng như những sợi thủy tinh thả xuống từ một bầu trời xám thấp. Họ tránh để không dẫm chân lên mấy tấm bia nằm dưới cỏ. Người con gái nói : - Thật lạ. Người đàn ông bỏ tay khỏi vai người con gái, rút thuốc lá. Chàng nói : - Mưa đủ để chúng ta đi chơi, em không thích sao? Những hạt mưa nhỏ đã bắt đầu lấm tấm trên tấm áo khoác màu đỏ và trên cặp kính trắng....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Còn ai lắng tai nghe Còn ai lắng tai ngheTai người đi bộ dưới làn mưa thật mỏng như những sợi thủy tinh thả xuống từ một bầutrời xám thấp. Họ tránh để không dẫm chân lên mấy tấm bia nằm dưới cỏ. Người con gáinói :- Thật lạ.Người đàn ông bỏ tay khỏi vai người con gái, rút thuốc lá. Chàng nói :- Mưa đủ để chúng ta đi chơi, em không thích sao?Những hạt mưa nhỏ đã bắt đầu lấm tấm trên tấm áo khoác màu đỏ và trên cặp kính trắng.Những hạt nước cho cảm giác ấm áp hơn khí trời. Người con gái nói :- Lẽ ra mưa phải hết lâu rồi.- Trời đất mừng em trở về.- Anh thì không?Người đàn ông ngừng lại, châm thuốc hút. Đôi mắt người con gái tinh nghịch. Gió reovui trong đôi mắt nàng. Người đàn ông thở ra hơi thuốc đầu, nói :- Ta qua bên kia ngọn đồi. Ở đó có một gốc cây mà nhiều buổi trưa, anh đã nằm đó.Người con gái nói :- Em không muốn là cái cớ để anh sống lại kỷ niệm cũ.Người đàn ông bước tới vòng tay vòng qua eo người con gái, tuy có vẻ hờ hững nhưngcũng đủ để không cho người con gái đứng lại.Chàng nói :- Đồ vật có thể thay thế - nhưng người này không bao giờ có thể thế chỗ người kia. Tất cảmọi ra đi của một người mang ý nghĩa để lại...- Em không hiểu.- Một khoảng trống.- Anh đã có bao nhiêu khoảng trống như thế?Tiếng nói của nàng dịu dàng và suốt trong hơn như những hạt mưa ở xa.- Khá nhiều.Người đàn ông đáp, giọng khôi hài.- Vậy còn khe hở nào cho em.Người đàn ông không trả lời. Người con gái cười ròn rã. Đôi môi nàng phớt hồng. Hơilạnh làm máu dồn căng dưới làn da. Cô càng giống hơn nữa, miếng bánh bông lan. Côbảo:- Khi có quá nhiều người ra đi thì ở trong anh giờ này chỉ còn là những khoảng trống.Người đàn ông thản nhiên :- Anh vẫn còn một chỗ cho em: đầu gối anh.Người con gái khựng lại. Nàng xoay người nhìn người đàn ông. Nét tinh nghịch biến mấttrên khuôn mặt bầu bĩnh của nàng. Người đàn ông cũng cúi nhìn. Đôi mắt chàng phẳnglặng.Người con gái nói :- Không. Em không đi. Em muốn là tất cả những khoảng trống đó hợp lại.Người đàn ông gật đầu, nhưng cái gật đầu của anh lại không ăn nhằm gì tới câu anh nói :- Đôi khi anh tự hỏi không biết anh sống, để làm gì?Người con gái lắc đầu :- Nhiều người đã tự hỏi thế và cuối cùng vẫn sống. Người ta có thể sống chỉ vì sự cầnthiết của một người nào đó. Một người thôi cũng đã là quá đủ.- Nếu không có một người nào cần đến anh?Người con gái nép vào người đàn ông, giọng khẳng quyết :-Thì em chính là người ấy.Người đàn ông ôm người con gái. Anh bỗng thấy mình nhẹ tênh, trôi trong nỗi buồn chưarõ mặt. Anh hôn tóc nàng.Nắng liếm con đường ngăn chia ngọn đồi và đập nước.Mưa cũng theo nắng ăn tới chânđồi.Cho đến lúc lên đến đỉnh đồi, nơi có một gốc cây cổ thụ mà người đàn ông đã nói vớingười con gái, họ không nói với nhau một lời nào, mặc dù cả hai như cùng có khá điềuriêng, để nói.Người đàn ông ngồi xuống gốc cây trong khi người con gái vẫn đứng nhìn về phía đậpnước. Mưa trong nắng dưới chân đồi vàng óng như những giọt rượu được phun lên caovà rớt xuống một đài hoa lớn là khoảng trời được bao bọc bởi những ngọn đồi chụm đầuvào nhau theo hình tròn.Người con gái có dáng kiêu căng của một loài chim tự biết mình thuộc loại hiếm quí.Nàng mặc chiếc áo khoác màu đỏ trơn, sau lưng có thêu chìm một bông cúc đại đóa.Người đàn ông nói :- Kim.Suốt từ lúc rời xe, đây là lần đầu tiên người đàn ông gọi tên người con gáiHiểu ý người đàn ông, người con gái khép nép ngồi xuống. Người đàn ông lần lần ngóntay theo đường thêu của bông hoa phía sau lưng người con gái. Nàng nói :- Em mua chiếc áo này ở Nhật.- Ăn mặc đối với người con gái là cả một nghệ thuật. Ở chỗ mặc sao cho người khác nhìnngắm trong một khoảng cách nào đó, chứ không phải là tiến đến ngang hàng nhòm vàohay ngó xuống. Ít có người phụ nữ nhìn thấy và làm được điều đó.- Anh không thích cách ăn mặc của em?Người đàn ông lắc đầu :- Anh thích. Nếu chiếc áo này đừng quá dày.- Anh muốn em cởi ra?Người đàn ông lắc đầu :- Không. Em sẽ lạnh.Người con gái ngồi xích gần hơn người đàn ông. Nàng ngập ngừng :- Chắc anh không nhớ hôm nay là ngày...Người đàn ông không đáp. Người con gái tiếp :- Anh không có một món quà nào cho em?Người đàn ông cười buồn :- Anh không có thói quen mua quà sinh nhật. Dù cho ai.Người con gái xụ mặt. Đôi mắt nàng long lanh, muốn khóc. Người đàn ông đưa tay lùadưới lớp tóc ngắn của nàng. Chiếc cổ nõn trắng và đôi vành tai xinh như đôi cánh bướm.Người con gái rùng mình vì sự mơn trớn của người đàn ông. Nàng kêu nhỏ :- Anh. Tạo.Người đàn ông vẫn im lặng, như thể chàng đang theo đuổi một ý tưởng hay một hình ảnhnào, ở một không gian khác.Bất thần người đàn ông kéo cổ người con gái xuống. Người con gái bất động. Nhắm mắt.Nàng gối đầu trên đôi chân người đàn ông duỗi thẳng. Đôi môi. Đôi môi. Đôi môi.Những tiếng nói đột ngột reo vang, va đập bốn bức vách tường căn phòng tâm trí trốngtrải của người đàn ông. Chàng cúi xuống. G ...