Và cậu đã chờ ở đó. Nguồn: Writers’ Sanctuary Cậu gọi đó là Con Đường Mưa Con đường nằm bên cạnh một công viên nhỏ, nơi buổi sáng đầy rẫy người đi tập thể dục, và buổi chiều trở thành nơi vui chơi của bọn trẻ cũng như nơi hẹn hò lý tưởng của các cặp tình nhân. Ở cái thành phố đông đúc mấy triệu dân,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con đường mưa Con đường mưa Tác giả: Shinn Thể loại: oneshot, shounen ai Xếp hạng: 16+ Lời đầu: Anh đến con đường mưa. Và cậu đã chờ ở đó. Nguồn: Writers’ Sanctuary Cậu gọi đó là Con Đường MưaCon đường nằm bên cạnh một công viên nhỏ, nơi buổi sáng đầy rẫy người đi tậpthể dục, và buổi chiều trở thành nơi vui chơi của bọn trẻ cũng như nơi hẹn hò lýtưởng của các cặp tình nhân. Ở cái thành phố đông đúc mấy triệu dân, cuộc sốngám bụi và đầy mùi khó xe như thành phố này, công viên trở thành địa điểm cứu rỗicho phần lớn những người khao khát màu xanh và chút không khí trong lành. Nhấtlà khi cái công viên ấy lại nằm ngay cạnh một con đường đẹp và yên tĩnh do ít xecộ qua lại.Nhưng với hắn, con đường và cái công viên chỉ đơn giản là điểm hẹn với cô ngườiyêu õng ẹo – nhà cô ở ngay gần đó, đi bộ mấy bước là tới – trước khi chở cô đếnrạp chiếu phim, quán ăn hay siêu thị. Hắn không thích đến tận nhà, vì ngại cái thủtục chào hỏi mọi người ở cái nơi “ tứ đại đồng đường” đó.Hiện giờ, hắn đang bắt đầu mất kiên nhẫn với kiểu xài giờ dây thun của cô ngườiyêu. Lần nào hẹn hắn cũng phải chờ dài cổ cả nửa tiếng trở lên. Đời người đâu códư để mà phí phạm kiểu này, hắn bực dọc nghĩ. Nếu không phải vì công ty nhà côlà đối tác quan trọng của công ty nhà hắn thì hắn chẳng thèm chờ làm gì.- Lại là cậu ta… – Hắn lầm bầm khi nhìn thấy cậu. Chiều nào đến đây hắn cũngđều thấy cậu cả. Cậu luôn xuất hiện với cùng một dáng vẻ ấy: mái tóc hơi dài phủcả mắt, một vai khoác ba lô, một vai đeo một cái ống màu đen (mà sau này hắnmới biết nó dùng để đựng giấy vẽ), tay ôm một cái bảng bằng gỗ. Muôn lần nhưmột, cậu đến ngồi dưới một gốc cây, lôi giấy ra kẹp vào cái bảng gỗ, rồi với mộtcây bút chì, hí hoáy vẽ. Cũng có đôi lần hắn nói chuyện với cậu, những câu chuyệnvu vơ không đầu không cuối nhưng để giết thời gian thì thế cũng tốt.Vẽ được một lúc, cậu ngước lên và nhìn thấy hắn. Hắn gật đầu chào cậu.- Bạn gái anh lại đến muộn à? – Cậu cũng mỉm cười chào hắn. Không biết sao hắnluôn cảm thấy nụ cười đó chứa đầy sự bất an.- Ừ. Bọn con gái lúc nào cũng vậy. – Hắn dựng xe, rút chìa khóa bỏ vào túi rồi đếnngồi cạnh cậu. Không đồng tình, không phản đối, cậu chỉ nhích qua một chút rồilại cắm cúi với bức vẽ. Hắn ghé mắt xem thử, tò mò cậu vẽ gì mà chăm chú thế.- Cậu vẽ con đường này à? – Hắn nhìn con đường, hàng cây dần hiện ra trên tờgiấy trắng từ những ngón tay thanh mảnh của cậu.- Ừm. Tôi vẽ Con Đường Mưa! – Cậu trả lời thật khẽ, nghe như tiếng gió thổi nhẹqua tai.- Con đường mưa? Nghe sến quá! – Hắn nhận xét và cười trêu chọc. Cậu vẫn vẽ,không tỏ ra chút gì tức giận. Một lúc sau, cậu lên tiếng:- Đôi lúc người ta cũng cần một cái gì đó lãng mạn để thấy cuộc sống đỡ khô khan.Ví dụ như người yêu anh luôn đi trễ nhưng anh vẫn chờ, điều đó chứng tỏ anh rấtyêu cô ấy. Lãng mạn đấy chứ.- Yêu à? Không hẳn.Sau câu phát biểu khó hiểu đó, hắn nhận được ánh nhìn cũng… khó hiểu của cậu.Nhưng cậu chỉ nhún vai chứ không nói gì.Hắn nở một nụ cười không rõ ý nghĩa. Đúng là hắn không yêu cô bạn gái của mìnhnhưng vẫn phải cặp, vẫn phải chiều chuộng, vẫn phải nói những lời ngọt ngàotrống rỗng. Tình yêu đâu đem lại những hợp đồng béo bở cho công ty nhà hắnđược chứ. Cứ thế, hắn nghe tim mình chai sạn dần đi giữa những nụ hôn nhạt thếchchẳng chút cảm giác. Thôi kệ, hắn tự bảo với mình, đã chọn cho cuộc đời một gammàu xám đều đều tẻ nhạt, nếu có thêm màu hồng vào chẳng phải sẽ thành một bứctranh gớm ghiếc lắm sao?Một khoảng im lặng dài bao phủ lấy hai người. Nhưng thật ngạc nhiên, điều đókhông làm hắn thấy khó chịu, mà trái lại, cảm giác bình yên và ấm áp bắt đầu lenlỏi vào lòng hắn. Cậu vẫn im lặng vẽ, còn hắn thì im lặng quan sát cậu, hơi sốc khinhận ra việc này cũng làm hắn dễ chịu.Gió chiều thổi qua, nghịch ngợm vò tung tóc hắn và cậu. Chợt cậu ngẩng lên nhìn,đôi mắt dưới mái tóc lòa xòa như phủ một màn sương kỳ lạ. Cậu níu nhẹ tay hắn,giọng nói muốn tan vào gió:- Anh xem kìa! Con Đường Mưa đấy!- Hả? – Hắn quay ra nhìn, mất một lúc để hiểu được điều cậu nói. Là lá me. Vô sốnhững chiếc lá bé xíu đang khiêu vũ trong vũ điệu của gió, cứ như đây là một vũhội và đấy là các cặp nam thanh nữ tú đang lả lướt theo điệu valse. Và – đúng nhưcậu nói – một cơn mưa lá me.- Đẹp không? – Cậu vẫn nói bằng cái giọng nhẹ bẫng đó. Có lẽ cậu không muốnphá vỡ thời khắc tuyệt vời hiếm hoi này. Hắn gật nhẹ đầu, tâm trí vẫn còn bay lượntheo những chiếc lá me. Suốt ngày ở trong văn phòng ngồn ngộn các loại giấy tờ sổsách, cái mà hắn nhìn thấy qua khung cửa sổ lắp kính lau chùi sạch sẽ đến từng hạtbụi là những tòa nhà cao tầng, đường phố đông đúc xe cộ. Bước ra đường trongđầu hắn chỉ có những bản hợp đồng và những địa điểm được định sẵn để đưa côngười yêu đến. Thế cho nên, đến con đường này bao nhiêu lần ...