Còn gì đâu, Mùa đông! Gió thổi mầu tàn úa Tiếng chuông chùa chết chìm trong ngày mưa đổ Tôi dối gian hơn chân thật đời mình... Chẳng có gì. Chỉ là một chiều mùa đông không nắng, thấp thoáng gió, em mặc một chiếc áo khoác mỏng ngồi ngật ngưỡng say bên chai rượu đã vơi quá nửa. Nhạc thì chán, quán thì vắng, mấy tiếp viên rảnh việc ngồi tán gẫu với nhau. Không ai buồn để ý đến em, còn em say say nằm gục lên bàn, mặt ngóng qua ô cửa kính trong suốt nhìn xuống...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Còn gì đâu mùa đông Còn gì đâu mùa đông TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN QUỲNH TRANGCòn gì đâu,Mùa đông!Gió thổi mầu tàn úaTiếng chuông chùa chết chìm trong ngày mưa đổTôi dối gian hơn chân thật đời mình...Chẳng có gì. Chỉ là một chiều mùa đông không nắng, thấp thoáng gió, em mặc một chiếcáo khoác mỏng ngồi ngật ngưỡng say bên chai rượu đã vơi quá nửa. Nhạc thì chán, quánthì vắng, mấy tiếp viên rảnh việc ngồi tán gẫu với nhau. Không ai buồn để ý đến em, cònem say say nằm gục lên bàn, mặt ngóng qua ô cửa kính trong suốt nhìn xuống dướiđường mà cũng như không nhìn gì cả cũng như không muốn nghĩ gì cả. Em. Một con bévô tích sự cùng cái đầu rỗng không.Lynh từ toilet đi vào sau khi tháo cái óc ách trong bụng ra. Hắn ngồi đối diện với em, lừđừ châm thuốc hút. Trước đấy Lynh giống em, mỗi khi ngửi thấy mùi thuốc lá thườngnôn oẹ, mấy ngày này lại tập tọng nhét của độc hại ấy vào mồm. Em dướn mắt nhìnLynh, Lynh nhìn lại kiểu chán- thì- hút- sao- phải- thắc- mắc nhưng vẫn biết ý thổi khóira phía khác. Từ lúc Lynh hút thuốc em không ngồi sát vào Lynh nữa, mùi thuốc vươngtrên người Lynh làm em ghê ghê.Hai đứa cứ ngồi lặng câm như thế, nhong nhóng mong ngày tàn nhanh.Đôi khi em chấp chới ý nghĩ về Lynh. Ôi Lynh của em và Lynh của bao người khác. Mộtkẻ ham chơi bất tận. Mỗi khi nhận số tiền nhuận bút còm cõi là quăng ngay vào chuyếnđi xa kéo dài một ngày. Trước đám đông. Lynh là cây nến ấm chiếu tiếng cười và niềmvui đến từng người. Sau cuộc vui. Lynh bên em sõng sượt hệt bãi xác nến đã cạn kiệtnguồn sáng, chỉ còn đám khói u uất vương lại. Lynh hay thở dài não nuột và uống rượumỗi lúc nhiều hơn, càng uống càng thấy mình tỉnh táo. Em chẳng có gì chia sẻ với Lynhngoài chén rượu gầy ướp cúc vàng Đài Loan. Mùi hoa tan trong rượu gây gây, báo độnglà mùa thu đã tàn từ lâu, chỉ còn vài cánh hoa quắt queo nỗi lễnh bễnh trong hơi men mộtchiều đông vô vị.Cuối tuần. Lynh gọi điện, báo là sẽ đi một mình đến ngôi biệt thự nhỏ mà gia đình hắnmới xây nằm chơ vơ trên hai quả đồi cách thành phố chừng bốn chục cây số. Em biếtLynh đến đó để tống tiễn một mối tình mới đột tử ra khỏi đầu. Chẳng biết Lynh làm thếđã bao nhiêu lần với những mối tình mộng ảo mà lúc nào cũng thấy ngập ngụa thất vọng,đau đớn. Ai bảo Lynh đẹp trai mà chi, con nhà giàu mà chi trong khi tâm hồn mơ màngkiểu nửa thực tế, nửa nghệ sĩ nằm trong sự cầu toàn tuyệt đối. Say đắm yêu rồi vội vàngrũ bỏ cùng nụ cười héo hắt trễ ngang miệng. Lynh khoét vết rỗng trong tâm hồn Lynhngày một sâu thành huyệt đạo chôn vùi hết những niềm vui sống. Và Lynh xé từng mẩucô độc riêng mình thành một truyện ngắn nào đó đem đi bán lấy tiền tiêu trong vòng mộtngày. Ôi, Lynh của em và Lynh của mọi người!Lynh quẳng ba-lô vào cốp xe đi, em cũng vác túi đi. Em không ra ngoại thành như Lynh,em chạy xe vào sâu trong thành phố. Thành phố thơ mộng em yêu giờ ô nhiễm lắm rồi. ítnhìn thấy con gái ra đường mà không bịt mặt, đeo găng tay, phóng xe ào ào vội vã. Trôngrất bí hiểm. Không ai là ai, ai cũng giống nhau đến lạ theo kiểu sinh sản vô tính đồngloạt.Em chui vào một quán cafe mà dân thành phố ai cũng biết, gọi một tách đen nóng khôngđường, lúi húi cắm pin sạc, mở laptop, tranh thủ lên mạng trong lúc chờ đợi. Em biếtngười đàn ông em đã hẹn trước lúc nào cũng đến trễ. Mà em dù gương mặt mĩ miều dùngực nở dù eo thon dù chân dài thì vẫn cứ phải là người đến đúng giờ. Hẹn với người đẹpnhư em mà không tới cũng uổng. Anh ta vừa nói vừa chẹp miệng nhấp một ngụm trà(cũng lại của Đài Loan) có công dụng “tráng dương, cường thể”. Công tâm mà nói, mộtnhà văn trẻ, sớm có nhiều thành tích cấp quốc gia lại ăn mặc đúng mốt đầy lịch lãm cóđôi mắt hun hút sâu, nụ cười quyến rũ như anh ta thời nay hiếm. Đa phần là những ôngtrung tuổi, mặt mũi bệ rạc, phất phơ kiểu quần áo nhìn- là -biết- nghệ- sĩ, gặp đàn bà congái, nhất là thiếu nữ mới lớn là nhả nhớt anh em, ăn nói văn vẻ trong khi chân tay quờquạng. Đầu óc vốn chẳng rặn nổi vài câu văn, câu thơ cho ra hồn, chỉ chăm chăm hấtcẳng, đấu đá đồng nghiệp, thay tâm hồn rỗng của mình bằng vẻ ngoài phù phiếm. Embiết! Anh ta cười, chà, em lại đánh giá anh quá cao rồi. Lại cũng là vẻ ngoài thì sao? Màem không nên cực đoan thế. Không phải ai cũng như nhau. Phải có vài người viết văn tốttính chứ. Mà theo anh, em xinh đẹp, quyến rũ thế kia, xảy chân vào con đường vănchương làm gì. Uổng cả một đời để lại ê chề. Em nhấp ngụm cafe đen đã nguội ngắt, hơilạnh chảy vào vòm họng làm em thấy khó chịu. Em chẳng nói gì, hỏi anh ta có mangUSB không. Truyện em sửa lại theo gợi ý của anh rồi, chắc ổn. Anh ta đưa USB cho em,tranh thủ vuốt ve ngón tay em, ánh mắt không giấu nỗi ham muốn đang dâng cuộn lên.Anh ta cúi đầu sát tai em thì thầm. Anh muốn... Em ngẩng mặt lên, thấp thoáng cười, emxin lỗi, quên mất, không gọi thuốc cho anh, này bạn, lấy cho tôi một bao ba số nhé! Anhta đón lấy bao thuốc từ người phục vụ, lúng túng rút một điếu. Em tr ...