Xóm Rọ Hươu có lão Lú. Nay lão bảy mươi. Lão đen sì, khẳng khiu như que sắt. Lưng, cổ và mông thẳng đét. Trông cứng ngắc. Người ta cứ nghĩ dại, nếu Cọp cắn phải lão, Cọp sẽ gãy răng, còn lão không trầy da đất. Không thấy lão đau bệnh bao giờ. Đau bệnh cũng né lão. Đặc biệt, lão ưa kể chuyện ma. Chuyện ma của lão dứt khoát là ma láo. Có lẽ do sự hiển nhiên ấy, gặp lão người ta vừa sợ vừa vui. Không phải sợ ma mà sợ lão. Không phải vui...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con Kỳ Nhông nhựa Con Kỳ Nhông nhựa TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ PHAN LƯUXóm Rọ Hươu có lão Lú. Nay lão bảy mươi. Lão đen sì, khẳng khiu như que sắt. Lưng,cổ và mông thẳng đét. Trông cứng ngắc. Người ta cứ nghĩ dại, nếu Cọp cắn phải lão,Cọp sẽ gãy răng, còn lão không trầy da đất. Không thấy lão đau bệnh bao giờ. Đau bệnhcũng né lão. Đặc biệt, lão ưa kể chuyện ma. Chuyện ma của lão dứt khoát là ma láo. Cólẽ do sự hiển nhiên ấy, gặp lão người ta vừa sợ vừa vui. Không phải sợ ma mà sợ lão.Không phải vui lão mà vui ma. Thế nên, khi lão kể chuyện ma láo, người ta cứ lấm létnhìn lão đề phòng. Một sự đề phòng có lý do vô lý: “Nếu lão biến thành ma thật, thìsao?”. Chỉ đề phòng có vậy. Đề phòng, vẫn đề phòng. Nghe vẫn cứ nghe, dù biết đó làláo. Vừa nghe láo vừa đề phòng thật. Ôi, quái quỉ. Cứ lung tung cả lên.Lão Lú sở hữu đôi mắt moi ruột gan người khác. Lão nhìn chằm vào ai, người đó cuốngcuồng lên. Người nói láo chuyên nghiệp thường có tướng tinh lẫm liệt như thế. Nội lựcthâm hậu nói láo thường phát tiết ra đôi mắt. Người xóm Rọ Hươu vẫn bảo đôi mắt lãoLú là đôi mắt ma. Lão Lú còn sở hữu một giọng nói trầm và vang rất mê hoặc. Ngườixóm Rọ Hươu vẫn bảo đó là giọng ma. Nói tóm lại, lão có thể biến thành ma thật, trongkhi lão kể chuyện ma láo. Đo đó, chuyện ma láo lại trở nên thật láo.Người xóm Rọ Hươu chưa ai thấy ma, nhưng ma thì quen lắm. Ma ở nơi lão Lú vẫn gặphằng ngày đó thôi. ***Tuy xảy đã lâu nhưng tôi còn nhớ mãi. Tôi nhớ vào một đêm trăng, trên sân gạch nhà lãoLú, ngồi lổn nhổn nhiều người, trong đó có tôi nhỏ nhất, háo hức ngồi chầu rìa. Tất cảđều người láng giềng trong xóm Rọ Hươu. Họ đến nghe lão Lú kể chuyện ma láo cho đỡbuồn. Cho vơi đi nỗi buồn thường trực hắt hiu luôn ngự trị xóm thôn miền núi. Nhữngđêm trăng như thế thật ấn tượng. Những đêm trăng đã trụ được vào bộ nhớ rất hay quêncủa tôi cho đến bây giờ.Lão Lú lúc nào cũng ngồi xếp bằng tròn giữa chiếu, trước mặt có bình trà sứt vòi đượclão tra thêm một đoạn ống nhựa. Lão ngồi thẳng đét và sừng sững như tượng đồng đen.Nhóm người đến chơi ngồi lổn nhổn xung quanh. Trên bầu trời mảnh trăng tròn vằng vặcthỉnh thoảng lao vun vút vào những đám mây, gây ra những giây phút tối sầm. Đúng vàonhững giây phút tối sầm ấy, bao giờ lão Lú cũng cười một tràng dài rất ma quái. Nhữngtràng cười cố ý để uy hiếp tinh thần người nghe. Khi trăng ra khỏi mây, đêm lại sáng tỏ.Lão Lú dứt tiếng cười. Chú Bang mời lão Lú điếu thuốc Bastos bằng cả hai tay trịnhtrọng:- Xin tiền bối kể một chuyện ma kinh thiên động địa cho đàn em nghe chơi.- Kinh thiên động địa à? Lão Lú hài lòng thò tay nhón lấy điếu thuốc.- Dạ. Chúng em thèm cảm giác mạnh. Chú Bang trả lời.Nghe thế, lão Lú cười không thành tiếng. Hễ có ánh sáng là lão cười không thành tiếng.Trong ánh trăng mờ ảo, nụ cười của lão Lú trở nên kỳ dị. Đó là nụ cười ma. Hai khoémép lão nhằng ra rộng hoác, rồi bất động như vậy mãi mà không co lại. Lão xoay cái nụcười rộng hoác bất động ấy một vòng cho mọi người đều thấy. Mục đích cũng để uy hiếptinh thần xung quanh. Xong, hai mép lão co lại. Nụ cười tắt. Lão chậm rải nói:- Thế thì... để tôi hỏi bọn ma xem chúng có chuyện gì nghẹt thở không? Hiện giờ bọnchúng đang ngồi xen kẽ với chúng ta nhiều lắm.Nghe thế, anh Thoán liền nhìn quanh quất, lật đật nhích sát vào người bác Năm Tô:- Sao cụ biết ma đang ngồi xen kẽ với chúng ta?Lão Lú khoát khoát tay, giọng gay gắt:- Sao lại không biết? Việc ấy đến thằng trẻ nít lên ba cũng biết, chỉ riêng chú là khôngbiết. Ma luôn ở chung với chúng ta nhưng chúng ta đâu có thấy được. Trong sân này,mình chỉ có sáu người ngồi đây nhưng ma có đến mấy chục con cũng ngồi đây. Tôi kểchuyện ma cho các anh nghe, chúng nó cũng nghe. Ma thích nghe chuyện của chúng nóhơn cả chúng ta. Nghe xong, chúng nó lại sợ chúng ta hơn sợ chúng nó.Anh Thoán e dè hỏi tiếp:- Nhưng làm sao cụ biết được như vậy?Lão Lú lại khoát tay, gằn từng tiếng:- Sao không biết? Việc ấy đến thằng trẻ nít lên ba cũng biết. Ví như vừa rồi chú nhích sátvào ông Năm Tô là do ma chen lấn chú đó. Đâu phải chú tự ý nhích vô. Bọn ma cũngtranh nhau ngồi vào để nghe tôi kể nên chúng đã đẩy chú đó.Anh Thoán nghe vậy, liền áp sát hơn nữa vào người ông Năm Tô. Ông Năm Tô đẩy anhThoán ra, giọng cằn nhằn:- Ngồi xa ra, cứ sấn vào, nực nội thấy mồ. Đây là ma đẩy chú ra, không phải tôi đẩy đâu.Đừng phiền.Cả nhóm người ngồi trên sân đều cười sặc sặc. Anh Thoán thận trọng dòm quanh, rồicũng lật đật cười sặc sặc. Lão Lú hớp ngụm trà, e hèm mấy cái, nhịp nhịp ngón tay vàokhoảng không, giọng lạnh băng như nước đá:- Trong vô vàn loại ma, chỉ có ma Ráp là kỳ lạ bậc nhất. Trong con ma Ráp có đủ thứ makhác cộng lại. Đó là loại ma tổng hợp. Rất hiện đại và ly kỳ.- Nhưng ma Ráp là ma gì? Chú Chẽ lật đật hỏi.Lão Lú đập tay xuống chiếu, gằn giọng:- Đã gọi ma Ráp mà còn hỏi ma gì? Việc ấy đến thằng trẻ nít lên ba cũng biết. Đó là đủthứ bộ phận để ráp lại thành con ma, cho nên kêu là ma Ráp. Này, các người biết không?Tháng trước, vào một buổi trưa nắng gắt thăm thẳm. Nắng nóng như chảo lửa hắtxuống.Tôi lầm lũi đi trên con đường đất từ Cổ Trạch đến Thạch Bản. Các người biết conđường ấy không? Hai bên toàn là ruộng đã cày vỡ, trồi lên nào đất cục là đất cục. Vô sốđất cục loá nắng, trông như vô số đầu lâu há mồm trợn mắt. Đang thất thểu đi, như cólinh tính, tôi ngẩng đầu lên. Thật kỳ lạ, trên đầu tôi có một cây gạo cổ thụ, toả bóng mátrượiChú Ni e dè hỏi:- Cây gạo ma à?Lão Lú lại đập tay xuống chiếu:- Hỏi ngớ ngẩn. Việc này đến thằng trẻ nít lên ba cũng biết. Chỗ đất cày đột nhiên mọccây gạo cổ thụ thì dứt khoát đó là cây gạo ma. Các người biết không? Tôi biết rõ ràng đólà cây gạo ma, nhưng vì quá nắng nóng nên thấy có bóng mát thì tôi cứ hưởng. Vừa bướcngay vào vùng râm mát, tôi nghe trong người khác hẳn, nghĩa là sảng khoái lạ thường.Chưa bao giờ trong ...