Chiếc xe chúng tôi đang chạy về hướng Ermenonville, trên con đường đến tham dự một lễ cưới tại nhà thờ thuộc tu viện Chaalis. Con đường trải nhựa màu nâu đỏ khác thường. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy tối sầm lại, mất hết cảm giác, rơi vào một khoảng trống không. Sau đó một khoảng bao lâu tôi không biết, mở mắt ra thấy trời còn chiếu ánh nắng vàng rực. Tôi thấy nhà tôi bên cạnh, anh ấy ngả đầu sang một bên. Tôi hỏi trong hơi thở thều thào "Tại sao anh không tiếp tục lái, hay...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Còn Lại Với Đời Còn Lại Với ĐờiChiếc xe chúng tôi đang chạy về hướng Ermenonville, trên con đường đến tham dự mộtlễ cưới tại nhà thờ thuộc tu viện Chaalis. Con đường trải nhựa màu nâu đỏ khác thường.Bỗng nhiên, tôi cảm thấy tối sầm lại, mất hết cảm giác, rơi vào một khoảng trống không.Sau đó một khoảng bao lâu tôi không biết, mở mắt ra thấy trời còn chiếu ánh nắng vàngrực. Tôi thấy nhà tôi bên cạnh, anh ấy ngả đầu sang một bên. Tôi hỏi trong hơi thở thềuthào Tại sao anh không tiếp tục lái, hay anh mệt hả? Tôi không hiểu rằng có thật tôi đãnói được những lời như thế với nhà tôi không, hay chỉ là ý tưởng mới thoáng hiện ratrong đầu. Hình như nhà tôi trả lời Ừ anh mệt . Tôi trôi nổi trong một trạng thái bồngbềnh, nửa ý thức nửa vô thức. Với phản ứng thật nhanh chóng của một cơ thể bắt đầu hồisinh, tôi nhìn xung quanh. Chiếc xe hơi của chúng tôi phía sau bị bẹp dúm như một cáihộp giấy do bàn tay ai bóp lại. Tôi biết tại nạn vừa xảy ra tức thời.Đầu tôi bắt đầu nhức buốt, hình như có máu chảy xuống vai. Nghĩ đến máu, tôi lại mêthiếp vì sợ hãi.Tôi nghe thấy rất mơ hồ, tiếng nói tiếng ồn ào tiếng còi của xe cứu thương. Tôi cố gắngmở mắt ra. Cảnh tượng trước mắt diễn ra giống y hệt cảnh tượng tôi thường thấy trên conđường đi làm hằng ngày. Một tai nạn xe hơi, có người bị thương nặng. Nhưng trước đâytai nạn ấy xảy ra cho người khác, nay thì xảy ra với mình.Tuy toàn thân tôi đau đớn ê ẩm và nhức buốt, nhưng đây là một sự kiện lạ nên tôi ghinhận hết tất cả mọi chi tiết. Tôi đang đóng vai chính của mẫu chuyện ngắn này. Nhà tôimở cửa xe bước xuống, ngơ ngác như một người đang ở trong bóng tối lâu năm, vừa chợtthấy ánh sáng. Anh ấy cũng như tôi đã qua một cơn mê thiếp vì bị cú sốc quá nặng.Nhà tôi không bị việc gì. Nhưng tôi bị thương trầm trọng. Cả thân thể tôi như dán chặtvào chiếc ghế xe, không thể nào cựa quậy. Hai ba người cấp cứu cố đỡ tôi đem ra khỏixe. Nhưng chiếc cửa xe đã bị kẹt. Họ đang cưa cánh cửa xe. Khi cửa xe mở ra, hai ngườicứu thương nâng tôi dậy nói Bà hãy nằm yên . Cái lưng tôi hình như đã gãy nát. Trênxe cấp cứu, bác sĩ đang chuyền nước biển vào tay tôi, vì máu ra nhiều quá. Ông nói Bàhãy mở mắt ra . Vì nếu tôi cứ nhắm mắt, sợ rằng tôi sẽ mê vào cơn mê bất tận, không thểnào tỉnh dậy được. Cây cối hai bên đường vùn vụt chạy ngược chiều. Mình đi đâu đây?Mình có thể chết trước khi vào bệnh viện chăng? Tuy tự hỏi thế nhưng tôi bình tĩnh.Đối đầu với cái chết, người ta không thấy sợ nữa. Nếu chết, thì tôi đã chết từ lúc nãy rồi.Nhờ suy nghĩ được như thế nên tôi yên tâm. Xe vào đến bệnh viện Senlis, các y tá đã túctrực sẵn sàng đẩy tôi vào phòng urgence ( sau này tôi nghe kể lại có một bác sĩ làmviệc tại đây đi làm về gặp thấy tai nạn, đã gọi điện thoại ngay cho bệnh viện báo tin vànhờ chuẩn bị cứu cấp). Các y tá nhẹ nhàng cởi bỏ hết áo quần tôi đang mặc.Bộ áo đầm tôi mới mua ở hiệu Un jour ailleurs . Bộ áo màu pastel mà tôi đã đi lui đi tớimấy lần trước khi quyết định mua. Màu sắc nhã nhặn vừa ý, nhưng lại không vừa với túitiền vì hơi đắt. Tôi yêu qúy biết bao nhiêu bộ áo mới này. Nhưng giờ đây, chiếc áo đã ướtđẫm máu từ đầu chảy ra. Chiếc nịt ngực trắng đăng ten, chiếc júp bó sát người, đôi vớmỏnh manh, tất cả mọi thứ bị cởi bỏ. Các món nữ trang trên người cũng lần lượt tháo ra.Những thứ mà mới hồi chiều, tôi đứng trước gương cẩn thận trang hoàng cho thân thể.Bây giờ, cái lớp vỏ ấy đối với tôi đúng là những thứ vô nghĩa nhất. Vô nghĩa trước cáichết.Mùi nước hoa Christian Dior từ tấm áo để bên cạnh chen lẫn mùi máu còn tươi nồng lặnglẽ thấm vào mũi tôi. Tôi chảy nước mắt, không hiểu tại sao mình khóc nhanh thế. Điều gìlàm xúc cảm? Phải chăng là tính chất vô thường phù ảo tôi vừa kịp nhận ra. Cái tính chấttôi thường nghe rất nhiều, nói rất nhiều, nhưng giờ đây mới thấu hiểu.Cách đây chỉ có mấy gìờ đồng hồ, tôi sang trọng, tôi lịch sự, nhờ ở cách ăn mặc điểmtrang. Sau khi cởi bỏ hết mọi thứ ấy ra, tôi còn lại gì. Một thân thể trần truồng bẹp dúmcủa con người rất mong manh yếu đuối trước định mệnh.Cô y tá cố gắng hỏi han cho tôi quên đi phần nào đau đớn : Bà đi đâu mà ăn mặc đẹpthế? Tôi trả lời nhẹ nhàng qua hơi thở: Chúng tôi đi ăn đám cưới, chứ không phải đinhà thương . Nếu biết vào bệnh viện như thế này thì việc gì tôi phải mất công loay hoaycả buổi chiều sửa soạn tươm tất.Un jour ailleurs ! Một ngày ở một nơi khác. Đúng thế. Một ngày không như mọi ngày, vànơi khác là nơi nào?Sau khi chụp hình thân thể, mấy tấm phim được treo lên giá ánh sáng. Kết quả cho thấy:Xương vai gãy làm ba khúc, nhô lên nhô xuống. Xương sườn phía sau, một hai ba bốn...đều gãy. Tôi không dám nghe, tôi không dám tin. Tôi bất động như một xác chết, chỉ còncái đầu. Nhưng máu còn chảy, cô y tá thấy da đầu bị rách, khâu mấy mũi kim. Hỏi tôi cóđau không, tôi lắc đầu. Tôi chẳng hề sợ sệt trong phút giây này.Đau đớn về thể xác thấm gì với nỗi đau tinh thần. Phút giây này, một mình tôi chống chọ ...