Chiếc thiên lý thuyền cập vào một phiến đá lớn, mọi người rời thuyền lên bờ. Trước mặt là một sơn cốc âm u rộng lớn, bốn bề núi cao bao bọc, đỉnh núi cao tận trong mây, khiến người ta không thể dừng chân mà phải đi vào trong cốc. Đáy cốc có nhiều đá nhỏ, loạn thạch thương tùng rất không chỉnh tề, tảng đá lớn thì không thua hòn núi nhỏ, đá nhỏ chẳng khác vạn quân. Ẩn giữa cây tùng tảng đá là vô số tượng người bằng đá, cao như một người nhỏ, điêu...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Côn LuânCôn Luân Tàng Thư Viện Nguyên Tác – Phượng Ca tangthuvien.com Chính Truyện - Tập 1 Chương 9: Mê Trận Vô Hình Hồi 1(Lời Biên Tập – StormRaider: về tổng thể thì đây là chương 16, nhưng trong phần chính của truyện thì đây mới là chương 9. Phần đầu Thiên Kiêu Thiết Huyết có 7 chương)Chiếc thiên lý thuyền cập vào một phiến đá lớn, mọi người rời thuyền lên bờ. Trước mặt là một sơn cốcâm u rộng lớn, bốn bề núi cao bao bọc, đỉnh núi cao tận trong mây, khiến người ta không thể dừng chânmà phải đi vào trong cốc. Đáy cốc có nhiều đá nhỏ, loạn thạch thương tùng rất không chỉnh tề, tảng đálớn thì không thua hòn núi nhỏ, đá nhỏ chẳng khác vạn quân. Ẩn giữa cây tùng tảng đá là vô số tượngngười bằng đá, cao như một người nhỏ, điêu khắc sống động tinh vi, trừ thể hình đều to lớn, còn thìmừng, giận, bi thương, lo lắng, kẻ cười người khóc đều không khác gì người thật, hoặc đứng hoặc ngồi,hoặc đi hoặc chạy, hoặc nhíu mày trầm tư, hoặc ngửa mặt lên trời cười dài, hoặc múa kiếm hát ca, hoặcviết chữ thổi sáo, quả là trăm ngàn tư thế phong thái khác nhau kiểu nào cũng có, chỉ nhìn lướt qua mànhư vô cùng tận.Lương Tiêu tuy thấy việc kì quái cũng không lấy làm lạ, nhưng bất giác cũng phải hít vào một hơi lươngkhí, ngạc nhiên nói: - Còn đây là cái gì ?Hoa Thanh Uyên nghiêm mặt nói: - Đó là tượng tám trăm vị thánh hiền, được điêu khắc từ xưa đến nay,sử sách gọi là tám trăm vị tiên thánh hiền triết, danh tướng kì nhân …Ông chỉ một pho tượng đá mũ cao áo dài, dung mạo kì cổ, có khí thế bao trùm thiên hạ, nói:- Đó là Hiên Viên Hoàng đế.Lại chỉ pho tượng một lão nhân trán cao mặt lớn, hai mắt trũng sâu, tay cầm một bình thuốc, nói:- Đó là Thần Nông Viêm đế.Lại chỉ pho tượng một lão nhân mày dài tai to, râu dài quá bụng, cưỡi một con trâu xanh, nói:- Đó là Lão Tử Lý Nhĩ, người đã viết Đạo Đức chân ngôn dài hơn năm nghìn từ.Chuyển tay chỉ tượng một lão giả mặc nho phục đang vòng tay cúi chào, nói:- Đây là Văn thánh Khổng Khâu.Lương Tiêu vừa nghe vừa nhìn, bỗng thấy những tượng đã đó vốn hoàn toàn bất động đột nhiên lại từ từdi động, tuy nhiên rất khó phát hiện ra, giống như trăng sao trên trời không lúc nào không dịch chuyển,trong lúc đang nói, tượng đá của Hoàng đế đã đi khuất sau một núi đá. Lương Tiêu lập tức kinh ngạckêu lên.Hoa Mộ Dung cười nói: - Ngươi nhìn ra được cái gì ? Đoán ra nguyên cớ mới được coi là giỏi.Lương Tiêu cắn môi, trầm tư suy nghĩ một lát, đột nhiên vỗ tay cười nói: - Ta biết rồi.Hoa Mộ Dung cười nói: - Sao, nói ta nghe.Dịch Giả - distantreader 1 Mê Trận Vô HìnhBiên Tập – StormRaiderCôn Luân Tàng Thư Viện Nguyên Tác – Phượng Ca tangthuvien.comLương Tiêu chỉ vào ba chiếc cự luân phía sau lưng, nói: - Đạo lý này cũng cùng một kiểu với thiên lýthuyền! Sức nước làm chuyển động cự luân, cự luân làm chuyển động những cánh tay đồng, sau đónhững cánh tay đồng dùng cách gì đó để chuyển động các tượng đá.Hoa Mộ Dung nhíu mày lấy làm kỳ lạ, mỉm cười nói:- Giỏi lắm, không nhìn ra ngươi cũng có lúc thông minh, mèo mù phen này lại bắt được chuột.Hiểu Sương chen vào cười nói: - Tiêu ca ca vốn là rất thông minh.Nói xong hai má ửng hồng.Lương Tiêu rất thích người khác khen mình, liền hướng về phía Hiểu Sương mỉm cười hỏi tiếp:- Có điều huynh vẫn không biết những cánh tay bằng đồng đó làm cách nào chuyển động được tượng đá.Hoa Thanh Uyên ngẫng nhìn sắc trời, nói:- Chuyện này không phải dễ nói cho minh bạch, ngày sau sẽ nói tiếp, trước hết chúng ta vào là tốt nhất.Ông lại nói với Lương Tiêu: - Nhất định phải đi theo đúng bước chân của ta.Lương Tiêu lấy làm lạ hỏi: - Tại sao ?Hoa Mộ Dung nói: - Không cần phải hỏi lý do, có nói ngươi cũng không hiểu.Nói rồi, một tay kéo nó, một tay kéo Hiểu Sương cùng đi theo phía sau Hoa Thanh Uyên. Chỉ thấy HoaThanh Uyên lúc thì đi thẳng, lúc thì đi ngang, tới lui vòng vèo giữa các pho thạch tượng và đám loạnthạch, đi được khoảng chừng trăm bước Lương Tiêu bỗng nhiên nghĩ ngợi: Tại sao ta phải đi theo cô tachứ ? Không nói cho ta biết, hừ, ta phải thử xem có gì cổ quái. Nó thấy Hoa Mộ Dung không để ý, độtnhiên vùng thoát khỏi tay của cô, chạy một bước về phía trái. Hoa Mộ Dung chụp nó lại không kịp, nhấtthời biến sắc mặt thất thanh kinh hãi kêu lên.Lương Tiêu sợ bị người truy cản nên co chân ra sức chạy, chạy chừng trăm bước, đúng lúc nó định quayđầu nhìn lại bỗng dưới chân nhẹ bỗng, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy vực sâu vạn trượng, bất giác thấtkinh định thu chân lại, có điều trong lúc đang nghĩ thì thân mình lại tự đằng không bay lên, bên tai tiếnggió gầm thét, trước mắt mây trắng trôi vùn vụt, nhìn xuống chỉ thấy rừng nú ...