Danh mục

Còn mãi mùa thu

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 87.46 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Càng lại thất hẹn bỏ tôi một mình chiều thứ bảy bơ vơ. Có lúc tôi thấy mình như một gã khờ ngẩn ngơ giữa phố. Suốt cả tuần chỉ mong đến thứ bảy để gặp nàng mà nàng nỡ bỏ rơi tôi hết lần này đến lần khác. Thất hẹn - quên hẹn - và trể hẹn là hương vị tình yêu giữa tôi và nàng. Đừng tưởng tôi không biết giận dỗi nghe, tôi còn biết đau đớn tủi hờn như tất cả những thằng đàn ông khác, ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Còn mãi mùa thu Còn mãi mùa thu Càng lại thất hẹn bỏ tôi một mình chiều thứ bảy bơ vơ. Có lúc tôi thấy mình như mộtgã khờ ngẩn ngơ giữa phố. Suốt cả tuần chỉ mong đến thứ bảy để gặp nàng mà nàng nỡbỏ rơi tôi hết lần này đến lần khác. Thất hẹn - quên hẹn - và trể hẹn là hương vị tình yêugiữa tôi và nàng. Đừng tưởng tôi không biết giận dỗi nghe, tôi còn biết đau đớn tủi hờnnhư tất cả những thằng đàn ông khác, chỉ là không biết làm sao thể hiện nó ra thôi. Đànông con trai ai thèm nhỏ nhặt với đàn bà, lúc nào nàng cũng có những nguyên do thuậntình hợp lý, tôi còn biết vịn vào đâu mà hờn trách oán than ?* Anh thông cảm nha, bộ phim đó còn chiếu tới tuần tới, bữa nay Macys đại hạ giá cuốimùa, mấy nhỏ bạn réo em dữ quá !* Em phải dự buổi họp mặt gia đình, không mang anh theo được.* Birthday của xếp chỉ mời bọn thư ký văn phòng như tụi em...vv...Nàng có một gia đình lớn, đông đảo bạn bè lại là nhân viên của một công ty quy củ tôicòn biết chêm vào đâu ? Khoảng thời gian còn lại cho tôi cứ bị cắt xén dần mòn. Tôicũng từng làm một thằng điên đi theo điều tra rình rập nàng. Nàng chưa hề nói dối khiếntôi cảm thấy xấu hổ, mặc cảm tội lỗi cho sự nhỏ nhen vị kỷ của mình. Nàng đâu phải củariêng tôi, nàng còn là con người của gia đình của xã hội, của shopping của tiệctùng...vv...và vân vân...Ai biểu tôi là người trầm lặng thích hành nghề tự do ?Ai biểu tôi là con một và chọn yêu nàng ?Dạo này công việc của tôi không đều đặn lắm. Mùa thu người ta không thích cưới nhau.Công việc ở đài truyền hình cũng thất thường, ống kính của tôi cứ ngủ ngoan trên bàn,trong hộc tủ, thỉnh thoảng tôi lại đem ra ngắm nghía lau chùi.Hôm nay trời đẹp vậy sao mình không đi ra ngoài săn ảnh nhỉ ? Tôi đã cất lại nghệ thuậtcủa mình, gói ghém thật cẩn thận vùi tận đáy tim sâu.Màu nắng say ? Mùa gió hây ? Vạt tóc bay...Ai bảo những bộ ảnh cưới của tôi đầy nghệ thuật ? Chắc các đồng nghiệp thích tán tôi lênthôi, họ bốc thơm đến nỗi tôi cứ tin là thật. Tôi chụp ảnh cưới theo đơn đặt hàng, dưới sựsắp đặt của anh chàng quay phim, cũng có khi tùy thuộc vào người dẫn chương trình. Rồiđến cha mẹ của cô dâu chú rễ hay chính bản thân họ, những kẻ yêu nhau và chọn lựasống chung.Có những bức hình tôi chụp thấy rất đẹp, rất hài lòng nhưng họ không vừa ý vì những lýdo cỏn con. Tấm này thấy cô dâu bị mập, tấm kia trông chú rễ quá nghiêm. Có khi họkhông vừa ý vì một lọn tóc rủ xuống trán, một vết sẹo mờ trên mặt...Tôi đành phải chụplại cho họ vui, có khi làm lại cả một bộ ảnh. Chụp đi chụp lại chỉ là vấn đề sắp xếp thờigian, có những góc cạnh không thể sắp xếp lại nổi. Làm sao bắt gặp lại nét mặt hân hoancủa cô dâu trong ngày cưới, gương mặt lo âu thấp thỏm trước một bước ngoặt trọng đạicủa đời mình, nét trầm ngâm suy tư của chú rễ- cốt lõi của đàn ông. Ánh mắt của họ mớinói lên tình yêu đâu chỉ nụ cười. Vậy mà nghệ thuật của tôi cứ bị chối từ không thươngtiếc.Sống lâu với nghề tôi buộc mình phải biết nhẫn nhịn. Nghệ thuật của tôi là để phục vụnhân sinh. Nhân sinh dạy tôi biết chịu đựng để thích nghi mà tồn tại. Nàng của tôi khiếntôi trầm tư, đi tìm sự yên lặng cho riêng mình. Như con nhộng đã ngủ vùi trong chiếckén, tôi rút khỏi chiếc vỏ cô đơn hôm nay thoát thân thành bướm, tôi muốn ôm hết cảmùa thu ngoài kia.Công viên chiều nay vắng, tôi thả bộ lơ thơ với chiếc máy ảnh trong tay mình mong tìmđược chút gì mới mẻ để cân bằng nỗi chán chường hụt hẫng đang bủa vây trong tôi. Côngviên này với tôi quá quen thuộc, bốn mùa thay lá công viên cũng thay màu. Ống kính tôiđã lướt qua hầu hết mọi ngóc ngách ở đây, tôi còn quen rất nhiều gương mặt hay ra vàochốn này. Chỉ có màu nắng là thay đổi đậm nhạt để mỗi ngày không giống như mọi ngày.Tôi ngồi xuống ghế đá cạnh bờ hồ châm cho mình điều thuốc, hít hương vị của khói cay,niềm hạnh phúc nhỏ nhoi mà tôi buộc lòng phải từ bỏ khi ở bên nàng. Chao ơi tôi lại nhớnàng rồi, bà chúa ngục lúc nào cũng trấn áp tôi. Có thứ gì kỳ lạ hơn nổi nhớ ? Vừa da diếtđọa đày, lại thêm tẩn ngẩn mê say. Nhớ ! Có thể ngọt đậm nơi đầu lưỡi, chát ngầm nơicuống họng, tê tái trên da thịt và cay xè trên mi mắt. Nhớ chính là hương vị cuộc đời tôi,tôi nhớ em , nhớ mẹ, nhớ quê nhà, nhớ cả ngày hôm qua và hôm kia, hôm kìa hôm kĩanữa. Con người của tôi rất lạ cứ như con rùa rụt đầu vào dĩ vãng. Tôi tránh né thực tại vàsợ tương lai, một thứ gì mơ hồ không sao nắm bắt được lại vô cùng lạ lẫm, sao người takhông sợ như tôi nhỉ ? Tôi trân quý dĩ vãng vì đã thuộc lòng nó như thuộc những đườngchỉ tay ngoằn nghèo trong lòng bàn tay mình. Đồng nghiệp hay đùa gọi tôi là kẻ hoài cổ.Tôi vốn chậm chạp nên cứ bị rớt lại phía sau.Nắng dìu dịu hanh hanh, lá cứ rụng từng cơn vằn vèo trên mặt hồ làm thành những lànsóng nhỏ gợn lăn tăn. Lũ vịt đùa chơi vô tư lự, chúng bơi thành đàn thành đôi tranh giànhnhau miếng mồi. Những chiếc thuyền giấy nho nhỏ trôi trôi...Một chú vịt con đuổi theo thuyền giấy mổ vào thân thuyền, thuyền lật nghiên ...

Tài liệu được xem nhiều: