Giữa làn sương mờ ảo, Thuý thấy một đoàn người lúc ẩn lúc hiện, tất cả đều khoác lên mình một chiếc áo đen dài từ đầu đến chân, những gương mặt nửa quen nửa lạ, những đôi mắt nhìn chằm chặp vào Thuý như muốn ăn tươi nuốt sống, cô sợ quá đờ người ra không biết phải làm gì, tay chân như bị đóng băng, mồ hôi rịn ra ướt áo
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CƠN MÊ TỘI LỖICƠN MÊ TỘI LỖIGiữa làn sương mờ ảo, Thuý thấy một đoàn người lúc ẩn lúc hiện, tất cả đều khoáclên mình một chiếc áo đen dài từ đầu đến chân, những gương mặt nửa quen nửa lạ,những đôi mắt nhìn chằm chặp vào Thuý như muốn ăn tươi nuốt sống, cô sợ quáđờ người ra không biết phải làm gì, tay chân như bị đóng băng, mồ hôi rịn ra ướtáo…Làn sương càng lúc càng dày đặc, đoàn người càng lúc càng tiến gần, rồi một trongsố đó nhoài người tới, hai bàn tay đưa ra toan chụp lấy cô, Thuý cảm thấy khó thở,cô sợ quá hét toáng lên: “Cứu tôi với!” Rồi giật mình tỉnh giấc, Thuý vẫn chưa kịphoàn hồn, cô thở hổn hển, miệng thì thào những lời vô nghĩa…Thiện nghe tiếng la của mẹ, nó hớt hãi chạy vào phòng, nhưng nó chỉ dám đứngnép ở cửa mà nhìn mẹ, vừa thấy con, Thuý chạy đến ôm chầm lấy mà mắt ầng ậcnước:- Mẹ sợ quá! Con ơi, mẹ sơ quá!- Mẹ lại gặp ác mộng nữa sao? - Đứa bé trai mười tuổi ngước hỏi mẹ.Thuý ôm chặt lấy con, gật gật đầu, cô cảm thấy sợ hãi và trống vắng hơn bao giờhết. Cô hỏi:- Con ở lại đây ngủ với mẹ nhé! Đừng để mẹ một mình trong căn phòng này, mẹ sợlắm!Thiện ngập ngừng giây lát, rồi miễn cưỡng nghe theo, nó “dạ” nhỏ một tiếng và leolên giường, chui tọt vào góc giường, dường như nó vẫn chưa cảm nhận được hếtnhững gì mà Thuý đang đối mặt, chỉ một lát sau, nó đã chìm vào giấc ngủ. CònThuý, cô cứ nằm đó, hai mắt mở trân trân nhìn lên trần nhà, cảm thấy mọi thứnhoèn nhoẹt trong nước mắt, cô không dám ngủ nữa, vì sợ cơn ác mộng kia lại kéođến, ba tháng nay, kể từ khi ông Hoành, chồng cô qua đời, đêm nào cô cũng gặpnhững cơn ác mộng như vậy. Thúy quay sang lần tìm chiếc gối mà lúc trước ôngHoành vẫn thường nằm, cô ôm chặt chiếc gối vào lòng, môi cắn chặt nấc khôngthành tiếng…------------------------Ông Hoành mất đột ngột trong một đêm mưa. Lúc đó ông được sáu mươi lăm tuổi.Cái chết của ông là một điều bất ngờ và sau này bác sĩ khám nghiệm cho biết ôngmất vì suy sụp tinh thần trầm trọng, dẫn đến đứt mạch máu não.Ngày tang lễ, Thuý khóc như mưa để tiễn chồng về nơi an nghỉ, người thân họhàng an ủi mấy cô cũng không dứt. Cho đến khi thân thể rã rời, mệt lã, hai hốc mắttrũng sâu, khô khốc, Thuý thẩn thờ bước về căn phòng nhỏ mà giờ đây đã vắngbóng người chồng…Mọi thứ trong phòng vẫn y nguyên, một làn hơi lạnh quái lạ thoảng qua, Thuý cảmthấy rùng mình. Trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường ngủ của hai người là tấm hìnhđược lồng trong khung kính, vẫn hai nụ cười hạnh phúc ấy, vẫn hai đôi mắt hânhoan ấy, nhưng lạ, lạ làm sao…! Thuý mơ hồ nhận ra điều gì đó rờn rợn toát ra từtấm hình chụp vợ chồng cô, Thuý vội quay đi né tránh, rồi cô bất ngờ quay sang lậtúp tấm hình xuống, vô tình làm rơi chiếc ly thuỷ tinh vỡ tan nát, chiếc ly mà cô vẫnthường dùng pha nước cho chồng uống mỗi đêm, tiếng ly vỡ như đánh thức cô, bắtbuộc cô nhìn thẳng vào một thực tế xót xa…Ngày ông Hoành ra đi thật ảm đạm…Kể từ lúc đó, đêm nào Thuý cũng gặp ácmộng, một đám người mặc áo đen, xuất hiện trong làn sương mờ, đuổi theo cô, tìmcách túm lấy cô… đêm nào cũng thế, nhưng cảm giác kinh sợ mỗi lúc một tăngthêm, không đêm nào Thuý được tròn giấc.--------------------Vì em cứ ở một mình, Thuý à, em cần một người để nương tựa! - Người đàn ôngtrước mặt Thuý nói những lời tha thiết.Thuý im lặng, cúi xuống thở dài, tiếng nhạc du dương trong quán café cứ đều đềuvang bên tai. Hồi lâu, anh ta đặt tay mình lên bàn tay Thuý, siết chặt:-Lấy anh đi em!-Không thể được!Thuý ngước lên, hai mắt mở to, cô cương quyết trước lời đề nghị:-Em không thể cùng anh được, Luân à, anh hãy quên em đi, hãy đi tìm cho mìnhmột tình yêu khác, một tình yêu mới, sao cứ phải chờ đợi em? Anh không cảm thấymòn mỏi sao? Đã mười năm rồi còn gì.Bàn tay Luân siết chặt hơn nữa:-Anh sẽ cứ chờ em, cho đến khi nào em đồng ý.-Anh đang làm khó em sao? – Thúy hỏi.Đôi mắt của Luân ánh lên, anh lắc đầu:-Anh không làm khó gì em, anh chỉ muốn làm chỗ dựa cho em! Lão già đó đã cướpđi hạnh phúc của chúng ta, mười năm nay anh cứ mong có ngày này, ngày mà lãobiến mất khỏi cuộc đời em! –Luân nói mà không dằn được cơn xúc động.Rồi anh thấy một bên mặt đau điếng, cái tát của Thuý thật bất ngờ. Thuý khóc, haitay bưng mặt, đôi vai run run nức nở. Luân ngạc nhiên:-Em sao vậy? Em bắt đầu yêu lão già đó rồi sao? Em đừng quên đó là tên******** đã cướp đi hạnh phúc của em, của anh, của chúng ta. Suốt mười năm emsống chung với lão trong sự ghê tởm tột cùng, chẳng phải em vẫn mong được sốngcùng anh sao? Anh thật không hiểu nổi em! Vì sao vậy? Em thay đổi nhanh quá!Thuý vẫn khóc, trên chiếc bàn nhỏ, bên cạnh ly café và ly cam vắt, là những mẫukhăn giấy thấm ướt nước mắt. Hồi lâu, cô ngước lên, nói trỏng trơ:-Vì đó là chồng em!Mưa vẫn cứ rơi, gõ bồm bộp vào ô cửa kính, dưới lòng đường, những con ngườinhỏ xíu như vô vàn hạt cát cứ chạy quanh quẩn bên cái vòng xoay, hối hả, xô bồ…Thuý thấy mình cũng thế, cũng lẩn quẩn loanh quanh trong ...