Danh mục

Cơn mưa đầu mùa hạ

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 88.98 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi đã đọc cái tin nhắn của Minh đến cả chục lần trước khi nhấn phím delete. Xóa hết tất cả mọi thứ liên quan đến Minh. Kể cả những ký ức đang tồn tại trong từng nếp nhăn của vỏ não. Tôi sẽ hất tung tất cả những xúc cảm mà tôi tạo ra, tôi nuôi dưỡng từ bấy lâu nay lên trời.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cơn mưa đầu mùa hạ Cơn mưa đầu mùa hạTôi đã đọc cái tin nhắn của Minh đến cả chục lần trước khi nhấn phím delete. Xóahết tất cả mọi thứ liên quan đến Minh.Kể cả những ký ức đang tồn tại trong từng nếp nhăn của vỏ não. Tôi sẽ hất tung tấtcả những xúc cảm mà tôi tạo ra, tôi nuôi dưỡng từ bấy lâu nay lên trời. Minh nóiđúng, tôi chẳng khác gì một đạo diễn đang làm trò tự biên, tự diễn trên sân khấu.Tất cả chỉ một mình tôi, chỉ xuất phát từ phía tôi mà thôi. Tôi đã mỉm cười. Tôicười cho sự can đảm thừa thãi của mình. Can đảm để nói ra, để suy nghĩ và để tựkết thúc. Nhưng sau tất cả mọi chuyện, tôi nở được một nụ cười tròn cả vành môi,bởi ít nhất tôi nhận thức rõ ràng rằng tôi vẫn còn đủ cảm xúc để yêu thương, đểrung động. Tôi vẫn cần tình yêu, và vẫn muốn được yêu... oOoCái icon trong listfriend vụt sáng. Cái biểu tượng hoa hướng dương hiện ra trướcmặt. Minh đang online. Có lẽ giờ này anh đang ở công ty. Tôi đoán thế. Tôi chẳngbiết anh làm gì cho đến một ngày, khi tôi treo cái blast đề tài khóa luận tốt nghiệp,anh mới nói cho tôi biết anh đã từng làm một dự án liên quan đến vấn đề mà tôiđang nghiên cứu. Chúng tôi đã trao đổi với nhau về nó, rất nhiều... Và có lẽ chúngtôi quen nhau từ đó, hay từ trước đó tôi cũng không rõ.Nhưng kể từ lần nói chuyện về công việc ấy tôi và Minh bỗng trở nên thân thiếtvới nhau. Minh lúc nào cũng online. Ban ngày ở công ty làm việc. Tối về nhà làmvườn, trồng hoa. Đã có lần Minh cho tôi xem ngôi nhà trên thế giới ảo của anh,ngôi nhà được anh trồng rất nhiều hoa hướng dương xung quanh, và tôi đã đặt têncho cái cơ ngơi ấy - một cái tên rất kiêu - ngôi nhà hướng đến mặt trời. Chỉ vậythôi. Sự thật là tôi chẳng hề quan tâm gì đến những điều ấy. Đã có lúc tôi nghĩ rằngđó là những thủ tục bước đầu, cơ bản để xây dựng một mối quan hệ mà người tavẫn thường tặng cho nó hai chữ rất mỹ miều để gọi tên: chia sẻ.Vào một ngày đẹp trời không hẹn trước nào đấy của chuỗi ngày đã trôi qua. Anh,từ một người xa lạ trở thành người thân quen. Với anh, tôi có một cảm giác rấtquen thuộc, rất gần gũi và rất dễ đồng cảm. Anh trở thành cái bao cát của tôi, nơitôi có thể kể lể, tỉ tê hàng tá vấn đề làm tôi cảm thấy không thoải mái. Tôi kể choanh nghe về người đàn ông tôi đã từng yêu nồng nàn. Tôi nói với anh về tất cảnhững trải nghiệm mà tôi đã trải qua. Và anh thật tuyệt. Anh lắng nghe tất cảnhững điều tôi nói. Với tôi, có một người biết lắng nghe mình đôi khi đã là quá đủ.Cứ như thế, hầu như ngày nào chúng tôi cũng có chuyện để nói với nhau. Trongnhững câu chuyện không đầu - không cuối ấy, tôi đã từng nói cho anh nghe vềnhững dự định tương lai của mình, về giấc mơ được trở thành cư dân Sài thành saukhi tốt nghiệp đại học, về những ngày chưa tới, ở thì tương lai, theo cú pháp “begoing to”. Và trong vô số những chuyện sẽ xảy ra ở những ngày tiếp theo của cuộcđời, có một cuộc hẹn của tôi và anh. Cuộc hẹn kéo chúng tôi từ thế giới ảo, bướcqua màn hình và ngồi trước mặt nhau, cùng nói chuyện, cùng uống cà phê, cùngnhìn nhau và cùng cười. Tôi mong chờ cái ngày ấy, cái ngày anh bước vào cuộcsống của tôi thật như cuộc sống vậy.Một lý do đơn giản mà tôi háo hức với cuộc hẹn này bởi anh bảo rằng tôi chẳngphải là bạn anh. Tôi đã thấy khó chịu về điều đó, nhưng rồi lại được nghe anh giảithích. Với anh, khái niệm bạn bè nghĩa là anh có thể giới thiệu tôi với mọi người -những người bạn rất thật của anh. Chúng tôi chỉ thật sự là closefriend trên thế giớiảo. Còn thực tế chẳng là gì cả - chẳng tồn tại gì hết. Chúng tôi có thể vô tình lướtqua nhau trên đường, chạm trán nhau ở quán cà phê, hay cùng dừng chờ đèn đỏ.Nhưng chắc chắn chúng tôi sẽ không nhận ra nhau, sẽ không có một nụ cười, mộtcâu chào, một ánh mắt biết nói - không gì hết...Thời gian trôi đi như cát tuột khỏi kẽ tay. Cuối cùng tôi cũng đã bảo vệ xong khóaluận tốt nghiệp. Tối thứ bảy, tôi nhắn tin cho anh để hẹn hò. Hôm ấy, có một cảmgiác nao nao ùa vào trong tôi, tôi thấy rộn ràng, tôi thấy như đang yêu… Mà cũngđúng, đã lâu lắm rồi tôi không đi cà phê hai người, đã lâu lắm rồi trong từ điển củatôi rớt mất hai chữ hẹn hò, đã lâu lắm rồi tôi mới ngắm mình trong gương trước khiđi đâu đó. Nhưng rồi tôi lại tự trấn an mình rằng “Sẽ không có gì đâu, bình thườngmà, như là gặp một người bạn thôi…” và tôi đã cố giữ tâm lý đó cho đến cuối buổihẹn.Tôi gặp anh. Không căng thẳng như tôi đã nghĩ. Anh vui tính và đáng yêu hơn tôitưởng tượng rất nhiều. Và có những câu chuyện bắt đầu trơn tuột như lời nói. Cũngchẳng tồn tại những khoảng lặng. Tôi cảm thấy tự nhiên như người Hà Nội khi đốidiện với anh.Tôi lắng nghe anh kể về bạn bè mình, về những ngày đi học xa nhà mà tôi hằngmong ước. Thậm chí anh kể về món thịt kho tàu mà hai năm liền ở đất nước xa xôi,bạn anh đã nấu cho anh ăn, về Tom và Jerry, về những cuốn truyện tranh mà tôikhông hề biết một tình tiết gì trong đó. Tất cả những gì anh nói đều trái ngược v ...

Tài liệu được xem nhiều: