Cơn mưa mùa hạ vội vã, hắn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, siết chặt thật chặt, mắt môi mờ nhạt bởi những hạt mưa. Trước mặt một cô gái, hắn thấy mình gục ngã. 1. Nàng vô cùng bướng bỉnh, lúc nào cũng thích đứng trên nhiều người khác. Việc nàng xuất hiện trong tim hắn cũng khiến hắn giật mình thon thót
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cơn mưa mùa hạ năm ấy….Cơn mưa mùa hạ năm ấy…Cơn mưa mùa hạ vội vã, hắn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, siết chặt thậtchặt, mắt môi mờ nhạt bởi những hạt mưa. Trước mặt một cô gái, hắn thấymình gục ngã.1. Nàng vô cùng bướng bỉnh, lúc nào cũng thích đứng trên nhiều người khác. Việcnàng xuất hiện trong tim hắn cũng khiến hắn giật mình thon thót. Đôi khi là sợ. Sợnàng quá chủ động và sợ nàng quá kiêu hãnh để yêu thương một người. Câu nóimà hắn ấn tượng nhất bởi nàng là câu:- Tớ có thể yêu cậu, tớ cũng có thể quên cậu, ngay lập tức!Cơn mưa mùa hạ vội vã, hắn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, siết chặt thật chặt,mắt môi mờ nhạt bởi những hạt mưa. Tim hắn run bắn như lần đầu bị điểm kém vàsợ bố mẹ vạch mông cho ăn roi. Lần này, trước mặt một cô gái, hắn thấy mình gụcngã.- Cậu về đi, tớ ổn!Nàng quay đi, bóng nước chạy theo từng gót chân của nàng. Đôi giây búp bê màuđỏ ướt sũng, mái tóc màu hạt dẻ buộc đuôi gà ướt sũng, hắn tần ngần.“Này, đừng đi chứ! Chờ tớ!”Nàng vẫn đi, bước không nhanh không chậm. Trời vẫn mưa, hạt không to khôngnhỏ. Mọi thứ đều đều như một bức tranh nửa tĩnh nửa động. Hắn đứng im trongmột bầu xám xịt. Xám xịt mưa và xám xịt của tâm hồn trống rỗng.Sinh nhật tuổi mười tám, hắn cùng mưa. Và nàng đi mất.2. Hắn là một tên con trai cao ráo, khỏe mạnh, rắn rỏi. Hắn truyền cả những nhiệthuyết và sôi nổi đối với trái bóng tròn cho tim nàng khẽ hát. Nàng thích hắn, thíchcái cách hắn suy tư trầm ngâm, thích cái cách hắn đỏ lựng mặt khi bị trêu chọc.Hắn là con trai mà dễ thương như con gái, má cũng hây hây hồng. Nàng thích lắm.Nàng khác với những cô gái vây quanh hắn, bởi nàng không xinh nổi bật, khôngkhéo nổi trội. Nàng rất bình thường. Nàng chỉ là người biết cách chủ động mà thôi.Chiều lá bay, nắng vàng nhạt, sân trường nhấp nhô nắng, nàng chạy lại ghế đá hắnđang ngồi, mở tay hắn ra và đặt vào đó một nhành cỏ bốn lá.- Cho cậu này! May mắn vào sáng mai nhé!Nàng chờ hắn bỡ ngỡ một lúc rồi mỉm cười chạy vụt đi. Chiến thuật gây thươngnhớ bắt đầu từ giây phút đó. Nàng lém lỉnh dõi theo hắn, nàng cất nhắc từng chútmột khi xuất hiện trước mặt hắn. Lúc nào cũng là vô tình nhưng cố ý, lúc nào nàngcũng thấy vui vui, rồi dần dần niềm vui ấy trở nên thân thiện quá đỗi. Nàng vờhờn.- Cậu cứ để tớ theo cậu mãi thế? Đuổi theo tớ một lần có được không?3. Hắn không nhớ rõ mình và nàng đã quen nhau chính xác từ lúc nào. Nhưngtrong trí nhớ của hắn, lúc nào cũng là nàng xuất hiện nổi bật trước tất cả. Nhữngđứa con gái khác khen hắn tài giỏi, làm quen với hắn bằng những lá thư trong ngănbàn. Chỉ riêng nàng chạy đến, vỗ vai và đặt vào tay hắn cái thứ mà hắn đang cần.Chỉ có vậy, buổi chiều đó ghi dấu một nụ cười đẹp như thiên thần…Cho đến khi nàng khóc. Nàng ấm ức vì ai đó bóng gió sau lưng, vì ai đó khen chêmột đôi đũa lệch. Với hắn, điều đó không quan trọng. Hắn là con trai, hắn thíchngười yêu hắn vô tư, hắn thích vẻ hồn nhiên và tinh nghịch nơi nàng. Nhưng cũngvì hắn là con trai, nên hắn vô tâm đến mức chẳng nhận ra nàng buồn như thế nào,nàng tủi ra sao.Hắn có lần còn bông đùa những chuyện rất vặt vãnh, kiểu như:- Chia tay cậu tớ còn nhiều sự lựa chọn khác mà, thế nên hãy giữ lấy tớ đi, nhé!Hắn đùa, nhưng hắn không biết nàng đau. Cái cách hắn nói mà khuôn mặt cười toekhiến nàng rơm rớm. Vậy là chiều đó mưa to, hắn bị nàng cho vài thụi vào lưng,ủn xuống xe giữa đường, nàng phóng một mạch về tận nhà, bỏ mặc hắn lếch thếchđi bộ, vừa đi vừa tự hỏi: “Mình vừa nói gì sai?”Sinh nhật tuổi mười bảy, hắn cùng mưa. Và nàng đi mất.4. Nàng từng bắt gặp hắn đi trên phố với một ai đó, không phải bạn gái trên lớp,không phải chị em gái ở nhà. Là một-người-rất-lạ…Nàng bâng quơ nghĩ đến chuyện rời xa hắn một thời gian. Bởi lẽ hắn dù vẫn yêuthương nàng đấy, vẫn quan tâm nàng đấy, nhưng có phần hời hợt. Nàng tự nghĩliệu có phải vì mình là người chủ động quá nhiều nên hắn đâm ra chán ngán? Liệucó phải vì nàng đã trao đi yêu thương trước tiên và nhiều hơn hẳn để rồi nàng mớilà người phải suy nghĩ về chuyện của cả hai?Hắn lúc nào cũng cười toe, lúc nào cũng đỏ lựng má khi nói về chuyện tình cảm.Chỉ có cái nắm tay của hắn mới khiến nàng đủ dũng cảm để tin rằng hắn thật ra cóyêu nàng. Bởi cái nắm tay ấy rất ấm, mạnh mẽ và rắn rỏi. Từ những lần chạm tayđầu tiên, nàng đã mỉm cười vì biết mình tìm đúng một bàn tay để nắm.nắm.Chỉ có điều, nàng sợ đến một khi nào đó, khi mà nàng không đủ sức để nắm tayhắn chặt hơn nữa… thì hắn sẽ tự buông…Ngày sinh nhật nàng trùng với ngày thi thử đại học lần một, cả lớp tất bật bài vở,hắn cũng không ngoại lệ. Và hắn đã quên.Sinh nhật thứ mười tám, nàng cười trên nụ đắng. Bàn học ở nhà là bình hoa củamẹ, gói quà trên giá sách là của lũ bạn thân. Tuyệt nhiên chẳng có hắn tồn tại.5. Sau chiều mưa vuột mất bàn tay nàng, hắn thấy mình vẫn ổn. Hắn chỉ sốt bamươi tám độ năm, chỉ chút cháo nóng của mẹ và cái khăn lạnh đắp lên trá ...