Bà Tư trước kia bán chè gánh. Nào là chè đậu xanh ăn vào mát rượi, chè chuối thơm lừng, chè đậu đỏ ngọt lịm... Cứ canh tầm chiều chiều giờ học sinh tan học, bà Tư lại quẩy đôi quang gánh ra ngồi trước cổng trường mà bán. Những chiếc áo trắng mê quà vặt, thấy gánh chè của bà là sà vào ngay.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con nhỏ chết trôi Con nhỏ chết trôiBà Tư trước kia bán chè gánh. Nào là chè đậu xanh ăn vào mát rượi, chè chuốithơm lừng, chè đậu đỏ ngọt lịm... Cứ canh tầm chiều chiều giờ học sinh tan học, bàTư lại quẩy đôi quang gánh ra ngồi trước cổng trường mà bán. Những chiếc áotrắng mê quà vặt, thấy gánh chè của bà là sà vào ngay.Cứ thế bà Tư lui cui sống một mình, chẳng chồng con chi cả.Rồi một ngày xóm nhỏ lao xao: có người chết đuối trôi dạt về khúc sông sau nhàông Hải. Cả xóm túa ra, bu kín bờ sông xem mấy anh thanh niên lội ra giữa sôngkéo cái xác vào. Một đứa con gái chừng chín mười tuổi, tay vẫn còn bấu chặt vàomiếng ván gỗ. Chợt ai đó hét lên:- A! Nó còn sống.Đúng là nếu chăm chú quan sát kỹ thì thấy ngực đứa bé vẫn còn chút phập phồng.Có người biết cách bèn nhanh chóng vừa hô hấp nhân tạo vừa xoa bóp lồng ngựccon bé. Được một lúc thì nó ọc được chút nước ra, hơi thở cũng đều hơn dù haimắt vẫn nhắm nghiền.- Kiếm chỗ cho nó nằm đi.- Thay quần áo khô nữa.Người nào đó lên tiếng, nhưng không có bàn chân nào bước ra.- Ông đem về nhà ông đi. Ai biết nó là ai đâu, không chừng có bệnh gì thì sao?Lại có tiếng phản bác:- Tui đâu có điên. Đem người chết trôi về nhà xui lắm.- Ai bảo, nó đã chết đâu.- Thì sém chết, cũng xui vậy!Mọi người cứ đùn đẩy nhau. Lúc đó bà Tư gánh chè đi bán ngang qua. Nghechuyện xong, bà bỏ luôn gánh chè, nhanh chóng xốc con bé đi phăm phăm về nhà,bỏ lại sau lưng một hàng người nhìn theo ái ngại.Từ đó “con bé chết trôi” ở với bà Tư. Dù đã tỉnh táo, nhưng nó lại không nói đượcvà cũng chẳng nhớ gì về thân thế trước kia của mình. Ai hỏi gì nó cũng chỉ biết ú ớvài tiếng rồi khóc. Nhìn nước mắt nước mũi ngắn dài trên mặt con bé, bà Tư thấytrong lòng mình như có một điều gì đó dâng lên nghèn nghẹn.- Không nhớ cũng không sao. Từ nay con cứ ở đây với bà nha Gái của bà.Con bé mũi vẫn còn hơi sụt sịt, gật đầu lia lịa. Có lẽ nó sợ bà Tư sẽ đổi ý.Từ đó hai bà cháu nương tựa vào nhau mà sống. Hằng ngày bà Tư vẫn gánh chè đibán. Con Gái ở nhà nấu cơm, đãi đậu, dọn dẹp nhà cửa xong chiều chiều lại ra ngõngóng chờ bà về.Có hôm nó đang thơ thẩn đợi thì có mấy đứa trẻ gần đó thi nhau ném đá vào nó,còn hét lớn:- Con bé chết trôi. Lôi thôi lếch thếch.Gái câm không thể nào cãi lại, nó chỉ còn biết ôm đầu bỏ chạy. Bà Tư vừa về kịpthấy ngay cảnh đó, bà rút luôn cái đòn gánh hướng đến mấy đứa trẻ mà mắng, dọađánh đòn bọn chúng. Thế là cả xóm huyên náo cả lên: tiếng trẻ con khóc, tiếngngười cự cãi, rồi tiếng chó sủa hóng theo:- Bà dám đánh con tui hả?- Tụi nó ném đá vào cháu tui trước.- Cháu gì cái thứ trôi sông lạc chợ!Nghe đến đó bà Tư quắc mắt lên, ôm con Gái trở về nhà sau khi buông một câu:- Mấy người thật không có lương tâm.Lần đầu tiên mọi người thấy bà Tư móm mém hay cười hằng ngày giận dữ đếnvậy. Vài tiếng chửi đổng theo bóng dáng hai bà cháu, rồi đám người tụ tập cũngtan dần, trả lại phút tĩnh lặng ít ỏi cho xóm nghèo.Từ hôm đó, nhìn thấy lũ trẻ hung hãn là con Gái nhanh chân lủi trốn. Nó sợ lại bịtrêu chọc, còn bị ném đá rất đau. Nhưng cũng có vài lần nó chạy không kịp. Đi bánvề nhìn thấy tay chân Gái bị mấy vết bầm thâm tím, lòng bà Tư đau như cắt. Xótđứa cháu không thân không thích, đem đi mắng vốn ba mẹ bọn trẻ thì cũng chỉnhận được lời thành kiến cay độc, bà Tư chỉ còn biết ôm Gái vào lòng, tìm dầu xoacho nó. Con bé khi đó rất đau nhưng chỉ cắn răng chịu đựng…Năm con Gái lên mười hai tuổi, chuyện không may bất ngờ đổ ập xuống hai bàcháu. Trong một lần đi bán chè, bà Tư bị trượt chân vấp té, đầu đập mạnh xuống lềđường. May có người quen giúp đưa bà về nhà. Bà Tư bị đau, sốt mấy ngày mớibớt nhưng từ đó mắt bà cứ yếu dần dần. Con Gái núp sau chái bếp nhìn mấy ngườihàng xóm sang thăm, mà bà Tư chỉ có thể nhận người quen qua giọng nói. Nướcmắt nó cứ chảy mãi. Và đó cũng là lần cuối cùng người ta thấy Gái khóc. Sau nàydù bị bọn trẻ khác trêu chọc thế nào, bị ném đá đau đến đâu, thậm chí có hôm Gáibị mảnh sành vỡ cứa đứt gan bàn chân sâu hoắm, nó cũng không để rơi một giọtnước mắt.Bà Tư ngày càng yếu, bệnh của tuổi già cứ ùn ùn kéo đến. Trời mưa xuống là bàlại bị ho, tay chân thì vừa sưng phù vừa đau nhức. Mọi việc trong nhà bây giờ đềudo con Gái gồng gánh hết cả. Ông Bảy nhà gần đó cám cảnh hai bà cháu cút côi,bảo Gái mỗi sáng ráng dậy sớm qua nhà ông quét tước sân vườn, đổ đầy mấy cái lunước, rồi ông trả công cho mớ gạo, mớ khoai. Cũng nhờ vậy mà bà Tư và con Gáicó thể sống tạm bợ qua ngày. oOo- Này rình mò cái gì đó?Nghe tiếng la, con Gái giật mình rồi ù té chạy, bỏ quên cả cái giỏ đựng mấy concua đồng mà nó vừa bắt được hồi nãy.Cô Hoa nghe thấy cũng đi ra khỏi phòng giáo viên, thấy chú Thành bảo vệ đangđứng đó bèn hỏi:- Có chuyện gì vậy chú Thành?- À, không có gì đâu cô giáo. “Con nhỏ chết trôi” đó mà. Thấy nó cứ đứng lấp ló,sợ nó tính ăn cắp gì nên la thôi.- “Con nhỏ chết trôi? - Cô Hoa ngạc ...