Tôi đang mơ màng giấc mộng đẹp thì tiếng ồm ồm của thằng Tẹt Lùn réo ngoài cửa: - Bà có dậy đi học không? Trễ xe bây giờ! Trời ơi! Muốn ngủ nướng một chút mà không được. Tôi nhổm dậy đánh răng, rửa mặt, thay đồ xong thì thấy cái mặt đen nhẻm của nó thò vào:
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con nhồng biết nói Con nhồng biết nóiTôi đang mơ màng giấc mộng đẹp thì tiếng ồm ồm của thằng Tẹt Lùn réo ngoàicửa:- Bà có dậy đi học không? Trễ xe bây giờ!Trời ơi! Muốn ngủ nướng một chút mà không được. Tôi nhổm dậy đánh răng, rửamặt, thay đồ xong thì thấy cái mặt đen nhẻm của nó thò vào:- Đi! Tui chở bà ra ngã ba đón xe đò!Tôi cáu:- Ta chưa ăn mà!Tẹt Lùn kiên nhẫn:- Tui mua cho bà bánh mì với nước rồi lên xe vừa đi vừa ăn. Tám giờ sáng nay bàcó giờ học mà!- Trời ơi! Cám ơn Tẹt Lùn nghe!- Tên tui là Ngọc Vinh. Bà làm ơn tha giùm cái tên Tẹt Lùn đó đi! Ăn nói như bàmai mốt ma nó ưa!Tôi cung tay thụi vào lưng nó, đe dọa:- Không có ai lấy thì ta về lấy Tẹt Lùn này! Hehe!Nó cũng không vừa:- Điên ta mới lấy Bé Ù! Đêm nằm cứ ngỡ ôm lu lại buồn.Trời ơi! Ở với thằng này ngày nào không chọc nhau chắc trời sập mất. Xe đến, tôilên xe. Nó nói với theo:- Học luôn phần tui nghe Bé Ù!Tôi dứ dứ nắm đấm làm nó cười hăng hắc.oOoChiều nắng vàng ươm, đang ngồi học bài thì anh đến. Anh hơn tôi ba tuổi. Đẹptrai, cao lớn và có tài hùng biện. Nhưng không hiểu vì sao anh lại thích tôi - mộtcon bé vừa ù vừa tồ, tối ngày chỉ biết cắm đầu trong sách vở. Tiếng anh trầm ấm:- Mai anh đi thực tập ở Gia Lai, em ở nhà học tốt nghe!Tôi vừa lúi cúi viết vừa đáp lại:- Dạ! Anh đi mạnh giỏi!- Không dặn gì à?- Không! - Anh lớn rồi tự biết nên làm gì mà!Anh hỏi:- Chỉ có anh là lo cho em sao?Tôi đáp:- Làm anh khó lắm nhưng mà thật vui…Anh phì cười bẹo má tôi rồi đi, tôi chống cằm trông theo, suy nghĩ: “Yêu là phiềnphức vậy sao?”.Tự nhiên tôi nhớ đến Tẹt Lùn, chơi với nó thích hơn nhiều. Có thể cú vào đầu, đávào mông, “kê” nó thế này, thế kia và ngược lại. Ngày nào cũng có chuyện đểcười.Không phải tôi không thích anh, rất thích nữa là khác. Có nhiều ngày anh khôngđến, tôi giả vờ ôm sách đến bên cây phượng cuối sân trường chỉ để lâu lâu nhìnqua ký túc xá nam mong được nhìn thấy anh một tí. Nhưng không hiểu sao giữaanh với tôi vẫn có một khoảng cách. Nhớ là thế nhưng khi anh đến, tôi rất ngạisánh vai anh đi đâu đó. Cứ nghĩ đến việc mọi người nhìn chúng tôi hiếu kỳ và thắcmắc tại sao anh lại đi với tôi là hết hứng, không muốn đi đâu nữa.oOoChiều nay rảnh rỗi, lại vừa hoàn thành tốt bài thi, tôi lấy bộ đồ đẹp nhất diện vào tựthưởng cho mình một ly cà phê ở quán sang nhất ở ngã tư. Không phải tôi hoangphí nhưng ở đó tôi có thể thả mình trong cái ghế bành êm ái, lim dim mắt nghemấy bản nhạc Trịnh. Đang tê tê với câu hát “Bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi…”,tôi bỗng giật thót mình. Phía bên kia anh đang bước vào cùng một cô bé tóc dàivàng óng ánh xinh như công chúa trong phim hoạt hình. Trời ơi! Người đâu màxinh quá, tôi còn ngơ ngẩn chứ nói gì đến đàn ông, con trai. Nhưng họ nói gì vớinhau mà anh cười tươi thế? Cô phục vụ mang cà phê ra, anh tự tay khuấy cho côbé. Họ uống rồi đổi ly cho nhau. Tự nhiên nước mắt tôi trào ra. Ngụm cà phê trởnên nhạt phèo. Dằn tiền dưới ly, tôi bước ra, đi ngang qua bàn anh, tôi dừng lạinhìn anh một thoáng. Đang cười, anh im bặt. Khẽ nhún vai, tôi đi tiếp như khôngcó chuyện gì.Đà Nẵng thật lạ! Trời đang nắng sao lại mưa? Mặc kệ, tôi cứ đi đầu óc miên mansuy nghĩ. Sao bảo hôm nay anh đi Gia Lai? Cô bé xinh thế mà. Chả trách…!Không biết thế nào mà tôi về đến phòng trọ. Bạn bè chưa về. Trèo lên giường tôinằm vật ra, mê đi. Lúc tỉnh dậy ngồi bên tôi không phải là anh mà là Tẹt Lùn.Tiếng con Lan léo nhéo:- Em về thấy nó sốt mà áo quần ướt nhẹp mới thay cho nó đó.Tiếng Tẹt Lùn:- Cám ơn em! Chắc Vân bị trúng gió đó mà.Tay nó cầm cái khăn ấm nóng lau mặt tôi chậm rãi, dịu dàng. Nó lẩm bẩm:- Đi đâu vậy trời? Mong là bà không sao, Bé Ù! Dậy ăn một miếng rồi uống thuốcnè!Tôi ngồi dậy úp mặt trên vai nó khóc ngon lành. Nó hoảng hồn, ngơ ngác vì từ hồinào tới giờ tôi có vậy đâu. Nó vỗ nhẹ vai tôi rồi giở giọng đả đớt:- Ù nín đi! Anh “xương”. Ai dám làm gì em, em nói anh xẻo mũi hắn cho!Chẳng hiểu sao tôi bật cười như chưa từng có chuyện đó xảy ra. Nó reo lên:- A! Hết khóc rồi! Ai làm bà khóc vậy? Hồi nào tới giờ tôi có thấy bà khóc đâu?Bà khóc làm tôi đau ở đây nè.Vừa nói nó vừa cầm tay tôi để vào ngực nó. Tôi cung tay thụi làm nó té ngửa. Nócười hăng hắc:- Con gái đánh không đau! Ha ha!Tôi trợn mắt xông tới, nó vội chắp tay khúm núm:- Bái lạy, bái lạy! Cho em xin lỗi Bé Ù!Có tiếng mấy đứa núp nghe lén ngoài cửa cười phá lên. Quê thật!- Ông lên đây làm gì? - Tôi hỏi giọng hình sự.- Thì chiều nay bà thi xong nên tui lên chở bà về. Đi với tui an toàn nhất còn gì!Tôi phì cười hỏi:- Phải không đó?Ngồi sau lưng Tẹt Lùn trên đường về, tôi thấy thoải mái. Khoảng cách giữa anh vàtôi mà tôi linh cảm là vậy đó! Vậy thì lý do gì mà anh đến với tôi để rồi nói dốitôi?… Đang lan man suy nghĩ, bỗng nghe tiếng vịt tồ của Tẹt Lùn cất lên: “Sốngtrong đời sống cần có một tấm lòng…. ” Sao hôm đó nó hát hay vậy trời?oOoTôi đang ngủ nướng cho bõ mấy ngày thức ôn thi, nghe tiếng Tẹt Lùn chào ba tôi:- Con chào bác.- Đi đâu vậy con? - Ba hỏi.Nó đáp ngon lành:- Con qua tìm Bé Ù!Có tiếng ba cười:- Nó còn ngủ.Và nó vừa đi vừa hét:- Bé Ù! Dậy, dậy mau! Hôm nay trời đẹp bà qua giê lúa giùm tui đi. Tối tui dắt bàđi coi mắt người yêu của tui.Tôi khoái chí phì cười:- Thiệt hả? Để đó tí ta đi! Mà ông xuống dội giùm tui cái chuồng heo đã kìa!Nó la làng:- Trời ơi! Sao có người so đo vậy trời!Tối tôi với nó ra quán đầu xóm. Nó gọi hai ly nước mía.- Đâu? - tôi hỏi.- Cái gì mà đâu? - nó đáp.- Người yêu của ông!Nó cười, chỉ thẳng vào tôi:- Đây nè! Bà đó chứ ai!- Hả?! Điên cũng vừa vừa thôi. Bạn tri kỷ không sướng hơn sao? Tui thích như rihơn.Nó cười hiền:- Nhưng mà tui 22 rồi. Có còn trẻ con nữa đâu! Hay bà có người yêu rồi? ...