Thầy ơi, con vẫn muốn gọi tên thầy như cái ngày đầu tiên con gọi tiếng thầy thật ấm áp ấy. Ngày ấy của 6 năm về trước, vào một buổi sáng mùa thu trong xanh, nắng nhẹ nhàng đậu lại bên song cửa... "Thầy ơi, sẽ chẳng bao giờ thầy nghe tiếng con gọi nữa ?"
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con nợ Thầy một ước mơ....Con nợ Thầy một ước mơ...Thầy ơi, con vẫn muốn gọi tên thầy như cái ngày đầu tiên con gọi tiếng thầythật ấm áp ấy. Ngày ấy của 6 năm về trước, vào một buổi sáng mùa thu trongxanh, nắng nhẹ nhàng đậu lại bên song cửa...Thầy ơi, sẽ chẳng bao giờ thầy nghe tiếng con gọi nữa ?Bụi phấn kia ơi, sao buồn tênh chẳng rơi trên bục giảng năm xưa, không vương lạitrên mái tóc thầy pha sương để con biết được thầy vẫn đến lớp môi ngày. Nhưngbụi phấn trắng mỏng tang, nhẹ tênh phải chăng đã theo làn gió cuối thu bay miênman trong chiều mưa bụi ấy.Thầy ơi, con đã bước qua cái tuổi thơ ngây, khờ dại của tháng năm học trò, xathầy, xa những trò đùa một thời dấu yêu-để hôm nay chỉ còn là hoài niệm xa xămtrong con. Bây giờ con đã là cô sinh viên năm 3 với những suy nghĩ, lo lắng và cảnhững bộn bề cho cuộc sống xa nhà. Ở nơi xa, hình ảnh một người thầy hiền từ,giản dị vẫn luôn hiện hữu trong trái tim bé nhỏ của con.. Một người thầy - mộtquân nhân mà suốt đời con kính trọng. Chiến tranh qua đi không những cướp đihạnh phúc thời trai trẻ mà còn để lại trong con người thầy một vết thương chưalành, mỗi khi trái gió trở trời nó lại đau nhức nhối.Thầy ơi, con vẫn muốn gọi tên thầy như cái ngày đầu tiên con gọi tiếng thầy thậtấm áp ấy. Ngày ấy của 6 năm về trước, vào một buổi sáng mùa thu trong xanh,nắng nhẹ nhàng đậu lại bên song cửa, gió miên man hàng phượng vĩ xanh rờn, côhọc trò nhỏ bỡ ngỡ giữa một không gian rộng lớn, xa lạ. Con bước vào cấp 3 vớinhiều cảm xúc lẫn lội, tất cả dường như đều mới tinh tươm. Nhút nhát, lạc lõng conchọn cho mình vị trí cuối hàng để đứng. Đôi mắt con đưa nhìn xung quanh thấy aicũng xa lạ, thầy cô bạn bè làm con thấy sợ thầy ạ. Con không dám ngước nhìn lêntrên, chỉ khi nghe một giọng nói trầm ấm, đều đều với bài đọc diễn văn thật ý nghĩacon mới ngửa mắt lên trông.Hình ảnh một người thầy đã già, dáng người nhỏ bé, đôi mắt thầy dường như mờ đisau cặp kính. Ở gương mặt của thầy toát lên vẻ đẹp nhân hậu, bao la. Phút giây đócho đến bây giờ con vẫn nhớ như in, như cái ngày nào con là một cô bé non nớt.Con thấy lòng mình bỗng dưng tươi mát hơn khi nghe thầy nói sẽ chủ nhiệm lớpchuyện Văn của khối 10. Thật hạnh phúc và vui sướng, mặc dù con chưa biết thầylà người như thế nào nhưng ấn tượng về thầy đã cho con niềm tin để tin vào điềuđó. Một mình lủi thủi cuối hàng, nghịch chiếc lá bàng vừa rơi rụng xuống sân,bỗng một giọng nói cất lên:-Sao người bé thế này mà lại ngồi hàng cuối cùng thế ?Là thầy, là thầy thật, con bối rối không biết nói như thế nào, ấp úng mãi mới nóiđược chữ :-Dạ…Dạ…em…Lần đầu nói chuyện với thầy, lần đầu nhìn thẳng vào mắt thầy, vừa run vừa vuithầy ạ. Như vậy đó thầy nhỉ…kỉ niệm đầu tiên về thầy là buổi tựu trường đáng nhớnhất đối với con. Có những thứ nhỏ bé, bình dị nhưng đôi khi lại là điểm bắt đầucho một cuộc sống phải không thầy? Điểm thi môn Văn của con cao nhất lớp nênđược bầu làm lớp phó học tập, vì thế càng được gặp thầy nhiều hơn, hiểu thầynhiều hơn. Ngày đầu đến lớp, ai cũng ngạc nhiên trước cách ứng xử của thầy đốivới học trò. Thân thiện, dễ mến, hiền hậu, nhiệt tình. Con thấy mình thật may mắnkhi được làm cô học trò của thầy.Năm ấy, lần đầu tiên con đi học xa như vậy, nên đôi khi con thấy mệt mỏi thầy à.Thời tiết vào mùa đông với những cơn mưa bất thường kéo theo từng đợt gió mùakhiến mấy cô cậu học trò tím tái hết cả mặt. Con đường đi đên lớp lầy lội đất vớibùn, bánh xe đứa nào cũng dính đầy sỏi. Đã nhiều lần con bắt gặp thầy đạp xe đếntrường trong những ngày mưa gió như vậy, chiếc xe đạp màu xanh cũ kĩ, dáng thầynhỏ bé ghì lưng đạp đi giữa buổi chiều ngược gió ấy. Lòng con bỗng dưng đứnglặng mỗi lần nhìn thấy gương mặt ướt đầy nước mưa vẫn còn chưa kịp lau khô trênmặt thầy.Dạo ấy, thầy gầy đi rất nhiều, mặt nhợt nhạt và đôi khi thầy con dừng dạy giữachừng vì cơn ho kéo dài. Thầy đã gìa rồi. Vâng. Con vẫn chỉ nghĩ thế thôi thầy à!Một ngày, hai ngày trôi qua không thấy thầy đến lớp. Con thực sự rất lo lắng, ngồihọc mà cứ ngóng ra ngoài của lớp xem thầy có đến không. Nhưng chờ mãi vẫnkhông thấy bóng dáng thầy. Con và lớp trường hỏi địa chỉ nhà để đến thăm thầy.Con đường vào nhà thầy không ngờ lại ngoằn nghèo,khúc khuỷu đến như vậy. Lạikhông phải đường bê tông mà là đường đất bui bay mù trời, cỏ dại mọc ven đườngdày như nêm. Trời cứ mưa lâm thâm suốt khiến con và Lan suýt ngã mấy lần. Nhàthầy ở cuối con đường đất dẫn ra đồng lúa, ngôi nhà màu xanh dương đã cũ, trướccổng là hai cây bưởi xum xuê lá. Không khí vắng lặng đến lạ thường. Con cất tiếnggọi :- Thầy ơi! thầy có ở nhà không ạ! Chúng con đến thăm thầy ạ!Một lúc sau cánh của từ từ mở ra. Ôi! Tim con thắt lại, hai đứa đứng lặng một chỗmà không nói nên lời. Con không tin nổi vào mắt mình nữa. Sao thầy tiều tụy,xanh xao đến như vậy. Bỗng dứng một làn gió lùa vào mắt khiến một giọt nước bétý rơi xuống. Vẫn nụ cười hiền hậu ấy, thầy khẽ nói:- Thế nào cô học trò nhỏ, mới có hai hôm không gặp thầy mà nhớ thầy đến rơinước mắt vậy à ?Vẫn ấm áp, dịu dàng nhưng con thấy lòng mình buốt giá.-Dạ …Dạ…con đến thăm thầy ạ!-Đến thăm thầy mà hai đứa bây định đứng ngoài sân à, vào nhà đi khỏi lạnh.Thầy vẫn gọi thân mật như vậy với học trò. Hai đứa bước vào bậc thềm rêu phongphủ đầy, những sạch sẽ lắm. Con vẫn không nghĩ đây là ngôi nhà của một giáoviên dạy giỏi, giản gị, mộc mạc, nếu không nói là thiếu thốn. Căn nhà quá neongười, con nhìn quanh để tìm cô nhưng không thấy đâu. Lấy can đảm con hỏi thầy:-Thầy ơi, cô đi đâu à thầy?Ánh mắt thầy thoáng buồn nhưng miệng vẫn cười :-Thầy sống một mình con à!Một mình. Một mình…Choáng váng, chết lặng, cổ họng con như bị một bàn tay vôhình bóp chặt. Trong đầu con cứ day dứt câu hỏi ấy. Thầy sống một mình suốt baonhiêu năm sao? Con thầy mình ích kỉ, vô tâm quá. Con đã không quan tâm đếncuộc sống riêng tư của thầy. Con thật ...