Thông tin tài liệu:
Đi hết một đường hành lang, nàng vặn một thứ khóa ổ riêng, rồi đến một chiếc khóa móc giữa then cánh cửa sắt. Cửa mở, hơi thấp lạnh ở trong ùa đến tận mặt họ. Vì dù là giữa mùa nực, cả một phần lớp dinh cơ này vẫn giá ngắt cùng với những đường khúc khuỷu, những bức tường ẩm sũng: những rầm gỗ mốc thuếch, những mặt vách chốc lở, những cửa sổ chằng mạng nhện và những đường bậc lung lay. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con quỷ trong truyền thuyết - phần 10 Phần 10Đi hết một đường hành lang, nàng vặn một thứ khóa ổ riêng, rồi đến một chiếc khóamóc giữa then cánh cửa sắt. Cửa mở, hơi thấp lạnh ở trong ùa đến tận mặt họ. Vì dùlà giữa mùa nực, cả một phần lớp dinh cơ này vẫn giá ngắt cùng với những đườngkhúc khuỷu, những bức tường ẩm sũng: những rầm gỗ mốc thuếch, những mặt váchchốc lở, những cửa sổ chằng mạng nhện và những đường bậc lung lay.Tới một lối hẹp lát đá, Luna nghe ngóng và nói:- Ô này! Ở đây có tiếng nước chảy.Một cánh cửa sắt nữa quay trên trục han rĩ. Tiếng róc rách nghe rõ hơn lên. Dưới bướccửa, trong một hỏm tối mò, ánh đèn của Gođard chiếu tới một làn phẳng đen sì và layđộng.Oliver giảng giải:- Đây là chỗ trữ nước để tháo ra các hào. Gođard, lại đây! Đến chỗ rẽ tay phải rồi.Trong một góc có một cánh cửa lẩn vào giữa bề tường dầy. Oliver bảo mọi người:- Phải cẩn thận đấy. Không khéo chỗ này có phiến đá long cũng nên.Gođard dẫn đầu, bước xuống những bậc gỗ sến ghép rất xấu. Luna vừa toan bướctheo, hốt nhiên rùng mình lùi lại, mặt tái mét, mắt mở trừng trừng. Gođard lo sợ hỏi:- Kìa, cô làm sao thế?Cô thấp giọng đáp:- Có cái gì dưới ấy chứ chẳng không.Swanhild tiến đến cạnh Luna, nhưng đôi mắt rèm tơ vàng của nàng yên lặng Lunachăm chú nhìn con chó Roska nó nhìn lại nàng ra chiều đồng ý. Con Alex thì khônghiểu biết gì. Oliver vừa nói được nửa chừng câu:- Giá cô đừng nên…Nhưng cô đã bước xuống. Chàng đành phải xuống theo và sẵn sàng cái cánh tay khôngbị thương của mình để chống với những việc có thể bất kỳ xảy tới.Một lát sau, mọi người đều đã vào cả trong căn phòng bí mật. Luna đứng bên cạnh cáibàn gỗ sến ở giữa phòng, nói:- Trong này vẫn còn một sức ác hại làm chủ. Song ngay bây giờ thì nó chưa làm hạiđược tạ Đó là một việc ở ngoài sự thường, nhưng không phải là một sự phi thườngvới cái đại danh quan trọng của nó, không phải là cái phi thường viết bằng chữ hoa.Swanhild hỏi ngay:- Thế có thuộc vào cái thế giới u linh “chiều thứ năm” kia không?- Quyết là không! Nếu phải thì hai con chó kia đã cảm được thấy. Vậy mà chúng nóvẫn đứng yên có tỏ ra vẻ gì khác đâu?- Thì con Holder ở trong rừng cũng vậy, tôi không thấy nó báo trước sự gì.Luna Bartendale lẳng lặng cầm lấy chiếc đèn đi xem xét khắp phòng. Gođard theo saucô để có xảy ra việc nguy hại gì thì đã có anh đấy.Phòng này là một công trình xây dựng rất vững chắc. Tường và mặt đất toàn bằngnhững phiến đá lớn. Từng súc gỗ sến khỏe mạnh nâng đỡ lấy mặt trần ghép bằngnhững phiến đá nhỏ hơn. Có hai lò sưởi thắp dầu hỏa, lơ láo trong nơi cổ kính này,người ta mới vỡ lẽ ra rằng căn phòng tuy ở gần những hào nước mà vẫn là nơi ít ẩmthấp hơn cả mọi nơi khác trong tòa lâu đài. Duy bức tường đối diện vơi bậc thangxuống phòng là để hiện ra mấy khoảng mốc rêu quanh những cánh cửa sổ. Gođard mởnhững cửa ấy ra: một hơi gió lạnh đưa vào trùm quấn lấy mọi người. Họ nhìn qua cáikhung bưng chấn song sắt, chỉ thấy được những hình đá đen sì vì trải qua bao nămtháng và hỗn độn một khóm thông in hình trên nền trời sáng mờ.Mặt trần cũng như khoảng trên, bốn mặt tường đều có khói ám đen, có lẽ là do mộtcái bếp lò bằng gạch xây ở giữa khoảng chỗ bậc thang và cửa sổ. Trên cái bàn giữaphòng, bốn pho sách lớn, đóng bìa da và hơi lỗ chỗ ẩm mốc, đặt nằm cạnh chừng hơnmột chục bình và bát bằng đất nung. Trước mặt cái bếp lò, sắp hàng những phẫu lửahắt vàng khè và một mẻ lọ phủ đầy bụi và chằng chịt mạng nhện. Trong một gócphòng, chồng chất những miếng đá xám và đá hoa.Luna lấy chiếc cành cây ra và hỏi:- Có phải chỉ có độc một phòng này là làm trong bề dầy của bức tường không?Swanhild đáp:- Có lẽ. Vì không còn chỗ tường nào khác là nghe có tiếng rỗng kêu trong. Chúng tôi đãdò xét mặt vách khắp nhà mà không thấy gì.Luna:- Bọn quân lính có lẽ đã phá hủy mất cái cốt yếu, nhưng vẫn còn lại một vài cái haỵPhiến đá vỡ kia là thế nào?- Chính là phiến đá khắc cái bài hát mà tôi nói chuyện với cô đấy. Chắc là vì người tanậy ra khỏi tường nên mới vỡ ra như thế, mà nậy ra chắc hẳn họ mong tìm được chìakhóa sự bí mật tưởng giấu ở trong. Chỗ tường lõm kia là chỗ đặt phiến đá đấy.Luna úp hai tay lại giữ cho cành cây lung lẳng ở giữa rồi đi vòng quanh phòng. Cànhcây cất lên hay hạ xuống tùy theo lúc cô đi gần tới hay xa dần cái bếp lò. Cô dừngchân lại cạnh lò xem thì cành cây cô giơ ra phía trên lò nhè nhẹ quay mình. Luna lẩmnhẩm nói:- Kỳ dị lắm. Song những dấu hiệu này còn mơ hồ lắm, mà cũng chưa đủ.Cô lật ngửa những cái hũ úp và đặt chân lần lượt trên từng cái một. Cành cây chợtnhiên ngóc thẳng lên ở trên một cái hũ lớn bụi bám đen két trên vung. Swanhild nhấccái hũ lên xe nhờ Gođard đến đỡ lấy hộ. Lau cho sạch bụi rồi chàng thò tay vào sờxem trong đựng vật gì. Chàng nói với miss Bartendale:- Một khối gì đóng rắn lại y như là cát với muối vậy.Oliver đưa cho bạn một miếng đá và bảo:- Anh hãy đập cái hũ này ra xem nào.Tức thì c ...