Danh mục

Con quỷ trong truyền thuyết - Phần 4

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 40.50 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Người thiếu nữ chợt nhớ ra ông bác sĩ đến miền này mới được ít lâu thôi. (Chuyện nhà nàng hẳn ông ta không được rõ). Nàng hỏi nữa: - Theo ý kiến ông, những vết thương ông buộc kia là do sự gì gây nên? - Điều này khiến tôi làm lạ. Những vết tích không được rõ. Một con vật đói nào xổng ra cũng không chừng. Tôi đã báo tin cho viên tuần tra cảnh liệu. Tôi lại nghe người quản gia kể lại với tôi rằng anh em nhà Ades đã có lần đe dọa ông...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con quỷ trong truyền thuyết - Phần 4 Phần 4Người thiếu nữ chợt nhớ ra ông bác sĩ đến miền này mới được ít lâu thôi. (Chuyệnnhà nàng hẳn ông ta không được rõ). Nàng hỏi nữa:- Theo ý kiến ông, những vết thương ông buộc kia là do sự gì gây nên?- Điều này khiến tôi làm lạ. Những vết tích không được rõ. Một con vật đói nào xổngra cũng không chừng. Tôi đã báo tin cho viên tuần tra cảnh liệu. Tôi lại nghe ngườiquản gia kể lại với tôi rằng anh em nhà Ades đã có lần đe dọa ông anh cộ Cả ba tênấy đều có những con chó hung dữ, có lẽ những con chó kia giữ việc sủa cô con gái cómặt đấy, là người làm chứng đáng lo ngại, trong lúc chúng đánh anh cộ Dẫu sao, tôimong rằng lúc ngả dậy, bệnh nhân của tôi sẽ buồn cười cho những câu nói điên rồ đãthốt ra đêm naỵ Tôi thử hỏi cô, cái chuyện con quái vật kia có nghĩa lý gì không nào?Ông Oliver chẳng qua mê sảng đấy.Swanhild lạnh lùng đáp:- Những câu ấy không phải chuyện điên rồ chút nào hết, vì anh tôi mà nhớ đượcnhững điều trông thấy trong rừng thì anh tôi đến tự tử. (Nàng đưa tay cho ông Newtontrông thấy những búc chân dung của tổ phụ và nói rõ ý mình). Từ trước đến nay,những người kia đều như thế này cả đấy, ông ạ.Ông tỏ vẻ mặt không tin và nhạo báng:- Những chuyện vô lý ấy có những gì là sự thực nào?- Tổ phụ tôi chết y như thế năm 1890. Báo :”Times” ra ngày 18 tháng 10 năm ấy tườngthuật cả vụ điều tra về việc ấy.Ông nhìn người thiếu nữ, vẻ ngẫm nghĩ:- Hình như tôi cũng có đọc bài ấy rồi. Tôi, tôi cho là những câu chuyện truyền khẩucủa bọn vú nuôi, con ở. Lúc này cô vẫn còn bị hốt hoảng vì những sự kích động vừaqua, nhưng đến sáng mai là cô lại tỉnh trí được như trước ngay, rồi nhà chuyên tráchchắc là sẽ tìm ra được con vật hung ác. Bây giờ tôi thử đi xem hai người bệnh của tôixem nào!Swanhild lại cầm cuốn chỉ nam bưu điện và biên ra một bản những tên và địa chỉ củanhiều người. Cửa bỗng lại mở ra. Người thiếu nữ reo lên:- Kìa, anh Gođard!Người vừa vào khẽ đáp:- Swanhild!Và giọng nói đầy ý trách móc, thương hại và kinh sợ.Gođard hơn Swanhild một vài tuổi, người nhỏ nhắn, mảnh khảnh. Trên khuôn mặtxương xương, dưới mái tóc đen và rậm, tươi sáng đôi con mắt nâu lóng lánh và cáimiệng của người sắc sảo hữu duyên. Chàng ăn mặc sơ sài một bộ quần áo hàng mỏngnhẹ không được thẳng nếp, đầu đội một cái mũ cáp lưỡi trai mềm và dẹt và xách lủnglẳng một ngọn đèn xe lớn trong bàn tay trái đeo găng. Gođard bị thương nặng hồichiến tranh, phải mang một cánh tay gỗ. Thấy Swanhild ngạc nhiên nhìn chiếc đèn,chàng ngiêm giọng nói:- Phải, chính đèn của cô đấy.Nàng nghẹn tiếng hỏi:- Ồ! Anh Gođard, anh cũng vào rừng đấy sao?Chàng làu nhàu:- Giá cô rủ tôi cùng vào mới phải. Đêm qua tôi làm việc khuya. Lúc đi nằm, thấy cólửa đèn thấp thoáng trong rừng, tôi mới thử vào đó xem cho biết, thì, trời ơi! Tôi trôngthấy các con chó…Chàng đặt chiếc đèn xuống và nắm chặt bàn tay lạnh lại, nói tiếp:- Tôi cứ nghĩ đến cái việc cô vào rừng có một mình, (giọng chàng vẫn trách móc) lạivào sau những việc xảy ra này!… Ồ, lão Walton đã cho tôi biết hết đầu đuôi rồi… tôithực không thể nào bực mình hơn được nữa.Chàng vo tròn mãi cái mũ trong tay, Swanhild cảm động nhắc câu nói lúc nãy:- Thế ra anh có vào trong rừng!…- Thì có gì đáng kể? Trong rừng không còn nguy hiểm nữa vì trời lúc ấy đã đang mưa.Trước thấy ông bác sĩ tỏ thái độ không tin lời mình, nay được nghe Gođard nhận theonhững giả thuyết về con quái vật, Swanhild cũng thấy được dễ chịu trong lòng. Nàngđem cái việc mạo hiểm đêm qua ra vắn tắt thuật lại. Gođard hỏi:- Thế là Oliver thoát nạn và tâm trí vẫn yên lành rồi. Thì cô còn lo sợ gì bây giờ?Nàng đáp:- Anh ấy mà nhớ lại được thì tất sẽ theo gương ông tôi. Chốc nữa anh ấy ngủ dậy, bàvợ lão Walton với tôi sẽ coi chừng anh ấy có ý tự sát chăng, như thế trong vài ba giờcòn được, nhưng bất thần anh ấy nhớ lại lúc nào không biết,thì liệu có thể suốt đờicanh giữ anh ấy được sao?Tiếng nàng sau cùng thành tiếng nức nở. Gođard cũng lấy làm khó nghĩ:- Vâng, tôi hiểu rồi. Giờ thì biết làm thế nào? Swanhild:- Tôi định cố tìm cho biết tính cách hình thể con quái vật xem. Việc ấy mà thành vànếu tôi có thể cứ dễ dàng phân giải các điều cho Oliver nghe, thì sự kích động kia sẽgiảm bớt đi được.- Thế cô định theo cách nào bây giờ?Nàng trỏ vào cuốn chỉ nam.- Lúc anh vào đây thì tôi đang tìm hội khảo cứu S.P.R và địa chỉ cô Bartendale, nhưngtên cô không thấy in trong sách.- Cô Bartendale, ư? Cái tên này làm tôi lại mang máng nhớ ra một việc…- Bà Grace Kynaston có lần đã nói chuyện với tôi về cô tạ Chả hồi năm ngoái cô ta cótìm giúp bà ấy cái nguyên nhân những việc hiện hồn kỳ dị xảy ra trong nhà bà. Nhưnghiện nay bà Grace lại đi ngoại quốc mất rồi! Mà tôi thì chỉ biết được có mỗi một điềulà cô Bartendale ở London thôi! Chắc hẳn cô ta ngụ Ở một nhà họ hàng nào đấy chớchẳng không. Tôi mới tìm xem có bao nhiêu địa chỉ nhà Bartendale, đem kê ra thành ...

Tài liệu được xem nhiều: