Luna mở to mắt, ngạc nhiên: - Thế mà bốn trăm năm trời nay vẫn không một ai khám phá được điều gì! Thế căn phòng có còn y nguyên các thứ không? - Ngoài một vài cái bị bọn quân lính của Cromwell(#1) lấy mất hay làm vỡ hồi họ đóng binh trong lâu đài Dannow, còn thì không ai **ng chạm tới những vật ở đâu vẫn ở nguyên đấy. Theo lời bà Blavatsky và sir Williams Crookes thì có lẽ bọn quân lính đã lấy mất hoặc hủy hoại mất những dấu tích cốt yếu nhất rồi....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con quỷ trong truyền thuyết - Phần 7 Phần 7Luna mở to mắt, ngạc nhiên:- Thế mà bốn trăm năm trời nay vẫn không một ai khám phá được điều gì! Thế cănphòng có còn y nguyên các thứ không?- Ngoài một vài cái bị bọn quân lính của Cromwell(#1) lấy mất hay làm vỡ hồi họđóng binh trong lâu đài Dannow, còn thì không ai **ng chạm tới những vật ở đâu vẫn ởnguyên đấy. Theo lời bà Blavatsky và sir Williams Crookes thì có lẽ bọn quân lính đãlấy mất hoặc hủy hoại mất những dấu tích cốt yếu nhất rồi.- Nếu thế thì đến tôi, tôi không biết có được may mắn hơn không?Swanhild bàn góp:- Từ 1890 đến nay, một vài khoa học chuyên môn cũng đã tiến được nhiều rồi.Luna trịnh trọng gật đầu:- Có thế. Bà Blavatsky là một nhà thần linh học, còn tôi, tôi là một nhà siêu linh họckia!- Siêu linh nghĩa là gì ạ?- Nghĩa là tôi có một giác quan thứ sáu(#2)rất sắc sảo và nhờ giác quan ấy tôi có thểtìm thấy được dấu vết con quái vật trong rừng.- Nhưng giác quan thứ sáu là thế nào?- Đó là trực giác. Hẳn cô cũng đã có lần tự nhiên thấy lòng mình gớm sợ, ác cảm ngayvới một vài người rồi, mãi sau, biết rõ người ta hơn, quả nhiên thấy mình không nghĩlầm, có phải thế không?- Vâng, chính thế đấy.- Đó là nhờ giác quan thứ sáu của cô báo cho cô biết trước đó. Cái trực giác của ta kiachính là cái ý niệm về sự hòa đối trong cuộc đời, về sự thật, sự công bằng, minh bạchở đời. Khi nào người ta đã ra khỏi cái cõi thật phải, và minh bạch ấy hoặc bằng lờinói hoặc ở trong tâm ý hoặc nửa lộ ra diện mạo bề ngoài, khi ấy tức khắc có sự ngangchướng mà ta nhận thấy được ngay; những ý nghĩ sâu xa, một tính khí ưa vật dục, haycái số chết về tai họa, đó là những điều làm mất sự hòa đối – sự mất hòa đối hay sựngang hướng ấy, nếu gặp ở nhân vật nào là chúng tôi cảm thấy được ngaỵ Nhà thầnlinh học có khiếu riêng về mặt này, cũng như những người khác có khiếu riêng về hộihọa hay về âm nhạc. Vậy, nếu đêm vừa rồi, có xảy ra trong rừng một việc kỳ quáinào, một chuyện phi thường nào, thì tôi sẽ có thề tìm ra được dấu vết (Luna hỏi tiếp).Thế, lúc cô đi tìm trong rừng, ngoài ông anh cô và cô con gái tên Kate, con chó còn đánhhơi giúp cho cô thấy được cái gì khác nữa không?- Không, tôi không nhận thấy gì lạ hết. Chỉ thấy con chó lúc được ra khỏi rừng thì cóvẻ bằng lòng lắm.- Trong câu chuyện ông anh cô kể lại có một chỗ tôi lấy làm lạ: là con chó theo ông ấysao không sủa báo trước cho chủ biết rằng kẻ thù đang tiến tới gần?- Trời! Quái lạ thực.Gođard vẫn lẳng lặng cầm lái từ nãy giờ, lúc đó bỗng quay đầu lại:- Vâng. Quái lạ thực. Nhưng ta nên nhớ rằng lúc Oliver thuật câu chuyện thì trong tríkhông được bình tĩnh. Anh ấy quên sót một vài điều cũng nên.- Hẳn thế.Rồi Luna lại đăm đăm suy nghĩ hoài. Swanhild không yên tâm được, lo ngại hỏi nàng:- Theo ý cô bây giờ thì việc này thế nào?Luna đáp:- Việc điều tra của tôi chắc sẽ khó nhọc lắm đây. Tôi xem chừng bí mật kia khám phára được cũng chỉ do một việc nhỏ nhặt xảy ra trong khoảng vài ba trăm năm trước,việc nhỏ nhặt ấy ta phải tìm để biết xem là việc gì. Tôi thực lòng mong rằng ông anhcô có thể nói rõ cho tôi biết rằng con chó của ông ta có báo trước cho ông ta biết haykhông, bởi vì dù là một biểu hiện, con chó cũng phải coi chừng chứ!- Mà nếu biết rõ điều ấy thì cô thấy được những mối manh gì?Luna trầm ngâm đáp:- Không phải chỉ có bốn chiều(#3) đâu, cô ạ.- Ra thế kia đấy!- Khoa chiêm tinh học ngày nay đã được hầu hết các nhà triết học tân tiến nhất côngnhận. Phần tôi, tôi cũng đã khảo cứu về khoa học này một cách riêng. Miss Hammond!Cái hình ta trông thấy kia kìa, có phải là “thằng người khổng lồ” đấy không?Dãy núi mặt tây bắc, dựng đứng như thành, từ từ tiến đến trước mặt ba người nhưmột trùng sống vĩ đại. Xe hơi lên tới dốc, lọt qua một đường rẽ và sau cùng đã trôngthấy một phía làng xóm và chỗ đất cao.Gođard vừa hãm đà xe vừa chỉ tay nói:- Khu rừng kia kìa, miss Bartendale ạ!Luna đứng dậy để trông cho dễ, còn Swanhild thì nhìn đám cây rừng, ngờ vực nhưtrước cảnh chiêm bao. Nắng chói khắp mặt cao nguyên: đỉnh đồi nổi bật trên nền trờixanh mờ ám. Những dải suối nhỏ loáng biếc như thép sáng. Cây lá lặng lẽ nhỏ giọt vìnắng ấm đang làm tan hết giá băng.Gần lối đi, lặng lẽ từng đám người nhà quê khiếp sợ, lãng quên trong chốc lát nhữngcông việc thường ngày. Phía bên kia thung lũng và ở tận đầu con đường hẹp, mộtchiếc xe hơi nhỏ đỗ ngay ở mép rừng. Cạnh chiếc xe hơi có hai người đứng chờ:người cao lớn nhất trong hai người, đầu và tay bị băng bó.Gođard lái sang ngang và cho xe chạy vào con đường hẹp trong lúc Swanhild kinh ngạckêu lên:- Oliver bỏ nhà ra đây, kìa! Rõ điên rồ thực.Xe chưa đỗ hẳn Swanhild đã chạy ngay lên; đằng kia anh nàng cũng vội vã đến đón.Thái dương và một bên mặt chàng bị vết thương trông rất ghê sợ nhưng chàng vẫn ravẻ khỏe mạnh như thường.Chàng lớn tiếng gọi:- Swanhlid! Em đừng trách anh nhé, mà cũng đừng lo sợ gì nữa, anh khôn ...