Danh mục

Con quỷ truyền kiếp - Phần 1

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 63.50 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 0 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đang đọc sách, Swanhild dừng lại. Trong khoảng có nửa giờ nàng trông lên đồng hồ những năm lần. Mỗi phút nàng một thêm nóng ruột. Mười hai giờ ba mươi lăm rồi. Sao vằng vặc đầy trời và đêm lạnh giá như thế này mà Oliver, anh nàng vẫn chưa thấy về. Oliver với Swanhild là hai người cuối cùng còn lại trong dòng họ Hammond, ở với nhau vẫn rất thuận hòa, rồi từ sau chiến tranh và từ ngày Reggie, người anh cả chết đi, dây thân ái của hai người càng thêm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con quỷ truyền kiếp - Phần 1 Phần 1Đang đọc sách, Swanhild dừng lại. Trong khoảng có nửa giờ nàng trônglên đồng hồ những năm lần. Mỗi phút nàng một thêm nóng ruột. Mười haigiờ ba mươi lăm rồi. Sao vằng vặc đầy trời và đêm lạnh giá như thế nàymà Oliver, anh nàng vẫn chưa thấy về. Oliver với Swanhild là hai người cuối cùng còn lại trong dòng họHammond, ở với nhau vẫn rất thuận hòa, rồi từ sau chiến tranh và từ ngàyReggie, người anh cả chết đi, dây thân ái của hai người càng thêm khắngkhít. Tối hôm đó tâm trí người thiếu nữ lại bị ám ảnh vì câu sấm truyền lạitừ đời tổ tiên nhà nàng. Ở đâu thông mọc um Đêm sao tạnh và rét, Gia trưởng nhà Hammond Sẽ gặp phải lúc chết. Bên ngoài gió bão tự miền bể thổi tới, bao vây cả lớp dinh cợ Nhữngtiếng ồ ạt không ngớt tưởng như thấy mông mênh vô cùng. Bốn phíatường đầy tiếng gió gầm rít không tới được tai người thiếu nữ và tronggian phòng Holbein (#1) là nơi nàng đang tĩnh trú, sự im lặng như chết kiatrùm phủ quanh nàng lại có vẻ đáng e ngại hơn lên giữa những trận giôngtố hoành hành. Quang cảnh khắp gian phòng càng khiến nàng thêm băn khoăn lo sợ.Hai bên lò sưởi, hai bức ảnh mập mờ (chưa chắc đã là do Holbein vẽ) phôdiễn chân dung Godfrey Hammond và bà vợ, cả hai đều bị con quỷ nghìnđời ở Dannow ám hại năm 1556 trong một đêm giá lạnh như băng. Giữahai bức treo đó, chân dung ông thân sinh Godfery tục danh là Sir MagnusPháp sư: ông này tự tử chết sau lúc đã thắng nổi con quái vật. Swanhild lại nhìn lên đồng hồ lần nữa và mắt nàng trông lướt qua babức tranh. Nhà chỉ thắp có một ngọn đèn, khác nào một khu ấm áp, sángsủa nhỏ nhoi, ở lẻ loi giữa cả một miền mênh mông vắng lạnh của gianphòng tường lát gỗ và đầy những hình bóng chập chờn. Khi lửa khôngbập bùng cháy nữa trong lò thì bao nhiêu sự hoạt động của cả nhà đều tắthết. Swanhild là một cô gái hai mươi, dáng dong dỏng cao nhưng vẻ ngườikhỏe mạnh, nét mặt quả quyết, đôi mắt mờ xanh lặng lẽ và mở tọ Mớ tóchung vàng trùm sau khuôn mặt một màu vàng ánh tuyệt đẹp, phơn phớtmàu từ da đồng tới màu sáng tương tự như bạc. Nàng quả là dòng dõi củaông Magnus Pháp sư kia. Dòng dõi người có khuôn mặt phai mờ, nét mặtrắn rỏi, dưới cái mũ kiểu Tudor và nổi bật trên nền đen tối của bức tranh. Người đầu bếp Walton lúc ấy đi vào, ngoài mặt thì ra điệu vào để nóimấy câu chuyện với cô chủ. Thực ra thì lão ta vào đây là cốt để khuâykhỏa bớt nỗi lo ngại của chính mình. Lão ngượng ngập bảo Swanhild: - Cậu Oliver nhà về khuya quá cô nhỉ! - Miễn là đừng xảy ra những điều chẳng lành cho anh ấy là may rồi. - Thưa cô, thiết tưởng bao giờ cũng nên ngại rằng cậu nhà phải gặpchuyện không haỵ Đêm như đêm nay thì thế nào cũng có anh em nhà tênAdes. - Anh em nhà ấy chỉ là những tên đi đánh bẫy thôi, sợ gì. - Nhưng thưa cô, cô còn lạ gì những kẻ đã đi đặt cạm mắc bẫy để bắtnhững con vật vô tội như thế thì còn cái gì mà chúng chẳng làm? Anh emnhà Ades là những đứa hay mang oán, mà thằng Charlie thì vẫn còn tứcgiận về chuyện cậu Oliver sửa phạt nó tháng vừa rồi. - Đúng lý ra họ có tức thì tức tôi mới phải, vì chính tôi bảo anh tôi đếnchỗ họ mắc bẫy. Oliver chỉ muốn người ta bắt giam Charlie lại thôi. - Dẫu sao thằng Bed với nó vẫn đã thề rằng hễ cứ gặp cậu Oliver rangoài trại là báo thù. - Chính vì thế mà tôi yên lòng đấy, lão Walton ạ; Chúng nó đã nói ramiệng như thế thì không dám làm gì nữa đâu. - Ồ, cô ạ, biết đâu là chừng mà… Malton ngập ngừng rồi lại tiếp: - Cậu Oliver nhà xuống Lower Dannow (Đa-nô-hạ) giá đừng chọn lốitắt qua rừng thì hay. Swanhild chưa trả lời vội; người lão bộc vừa thốt ra những điều longại của chính nàng. Sau cùng nàng mới nói: - Về phần con quái vật thì không phải lọ Bốn mươi năm nay rồi màchưa lần nào thấy nó. - Nhưng thưa cô, đó không phải là một lẽ. Đã có hồi nó ở yên ròng rãmột trăm hai mươi năm rồi, lúc hiện ra lại càng ghê gớm hơn trước. Lão bất giác đưa mắt nhìn bức chân dung Warlock Swanhild rùng rợnkhắp người. Nàng đành phải bỏ không thể giữ được mãi cái vẻ thảnnhiên bề ngoài. Nàng thở dài, nói: - Giá mà ta biết trước được lúc nào nó hiện ra nhỉ! - Biết trước thì cô định làm gì? - Thì ta sẽ mời thầy Doyle đến, hay giáo sư Lodge hay cô Bartendaleđến giúp ta. - Bartendalẻ Cô này đã đến Dannow lần nào chưa ạ? - Chưa. Tôi chỉ biết tiếng cô ta là người cao tay nhất trong những ngườicó phép trừ tà giải nạn. Hình như ngoài cái khiếu tìm mạch nước, cô tacòn có tài trinh thám nữa kia! Walton lắc đầu: - Ôi chao! Đối với con quái vật nhà ta tôi chỉ sợ không ai có phép gì trừđược. Cô còn trẻ tuổi quá, cô ạ, chứ tôi thì tôi vẫn nhớ hồi Blavastsky vớigiáo sư Grookes đến đây sau cái ngày cụ thân sinh ra ông nhà ta khuất đi.Đến họ cũng chẳng tìm được phương kế gì nữa là… Tôi xem ý ra thì có phàn nàn lão cũng chỉ phàn nàn đôi chút thôi. Vì nếucon quái vật nhà này không còn nữa thì cái thánh giá nhà này cũng kém bớt,có phải không nhỉ, chính t ...

Tài liệu được xem nhiều: