Thông tin tài liệu:
Mấy người đi tới khu lâu đài Dannow thì sương mù đã tan hết. Lá leo trùm phủ khắp nơi như một bức khăn liệm u buồn. Từ những ống cao trên mái lầu, khói lò sưởi đưa lên uốn éo vòng vèo dưới bầu trời nhạt sắc. Hào nước men chân bốn phía tường vây, mọc lên đầy rẫy những cỏ cằn. Trước khi qua cầu treo, Swanhild đỗ xe lại. Oliver chỉ tay một khóm thông cao đứng che khuất một phần lâu đài và bảo Luna: ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con quỷ truyền kiếp - Phần 10 Phần 10 - BÀN TAY DANH VỌNG Mấy người đi tới khu lâu đài Dannow thì sương mù đã tan hết. Lá leo trùm phủkhắp nơi như một bức khăn liệm u buồn. Từ những ống cao trên mái lầu, khói lòsưởi đưa lên uốn éo vòng vèo dưới bầu trời nhạt sắc. Hào nước men chân bốnphía tường vây, mọc lên đầy rẫy những cỏ cằn. Trước khi qua cầu treo, Swanhild đỗ xe lại. Oliver chỉ tay một khóm thông caođứng che khuất một phần lâu đài và bảo Luna: - Cái phòng bí mật ở ngay sau rặng thông kia đấy. Nếu trời không ẩm lạnh tôisẽ đưa cô xuống xem và cô sẽ thấy cái cửa sổ có song sắt. - Thế ra đứng ngoài cũng xem xét được căn phòng ư? - Không. Vì tường dầy những hơn một thước, mặt tường ngoài cũng như mặttường trong đều đục một khoảng để làm cửa sổ, nhưng không đục xuyên thẳng:khoảng khung cửa sổ phía trong không đối diện với khung bên ngoài nhưngchếch hẳn nhau. Cả những khi trong phòng thắp đèn, bên ngoài chỉ trông thấyđược một tia sáng thôi. Lúc đó trong phòng Holbein, lão Walton đã dọn sẵn mấy món điểm tâm và đốtsẵn lò sưởi; mọi người quây quần quanh lửa ấm trong lúc người lão bộc đi lấychìa khóa để rồi sẽ mở những nơi cần vào thăm. Oliver xem qua các món ăn vàcười: - Mụ nấu bếp với người lão bộc nhà này thực là những vị phúc tinh! Nhữngmón này chính là những món ăn tôi thèm hôm nay đây! Từ lúc tôi thức dậy đếngiờ, các bác ấy sao mà cố công săn sóc đến tôi một cách dễ chịu đến thế? Có lẽhọ sợ rằng tôi trốn mất để đi thắt cổ tự tử ở đâu chăng? Swanhild trách: - Khiếp! Anh Oliver! Anh chỉ nói dại! - Chứ không ư? Mà cả đến cả cô nữa, miss Bartendale ạ! Tôi thấy cô cứ chốcchốc lại để mắt coi chừng tôi một lúc lâu. - Cái đó có gì là lạ? Thế ông chẳng đã bảo tôi rằng ông với tôi trước kia đãtừng gặp nhau đấy sao? Tôi có ý nhìn ông để cố nhớ xem gặp về dịp nào. Mà kìa,chìa khóa đây rồi! Họ cùng nhau đi vào nơi cổ nhất của lớp dinh thự; mấy con chó thong thả đitheo sau. Gođard soi đường. Oliver vì hai tay không cử động được dễ dàng nên đểphần cho Swanhild việc mở các cửa. Đi hết một đường hành lang, nàng vặn một thứ khóa ổ riêng, rồi đến mộtchiếc khóa móc giữa then cánh cửa sắt. Cửa mở, hơi thấp lạnh ở trong ùa đếntận mặt họ. Vì dù là giữa mùa nực, cả một phần lớp dinh cơ này vẫn giá ngắtcùng với những đường khúc khuỷu, những bức tường ẩm sũng: những rầm gỗmốc thuếch, những mặt vách chốc lở, những cửa sổ chằng mạng nhện và nhữngđường bậc lung lay. Tới một lối hẹp lát đá, Luna nghe ngóng và nói: - Ô này! Ở đây có tiếng nước chảy. Một cánh cửa sắt nữa quay trên trục han rĩ. Tiếng róc rách nghe rõ hơn lên.Dưới bước cửa, trong một hỏm tối mò, ánh đèn của Gođard chiếu tới một lànphẳng đen sì và lay động. Oliver giảng giải: - Đây là chỗ trữ nước để tháo ra các hào. Gođard, lại đây! Đến chỗ rẽ tay phảirồi. Trong một góc có một cánh cửa lẩn vào giữa bề tường dầy. Oliver bảo mọingười: - Phải cẩn thận đấy. Không khéo chỗ này có phiến đá long cũng nên. Gođard dẫn đầu, bước xuống những bậc gỗ sến ghép rất xấu. Luna vừa toanbước theo, hốt nhiên rùng mình lùi lại, mặt tái mét, mắt mở trừng trừng. Gođardlo sợ hỏi: - Kìa, cô làm sao thế? Cô thấp giọng đáp: - Có cái gì dưới ấy chứ chẳng không. Swanhild tiến đến cạnh Luna, nhưng đôi mắt rèm tơ vàng của nàng yên lặngLuna chăm chú nhìn con chó Roska nó nhìn lại nàng ra chiều đồng ý. Con Alex thìkhông hiểu biết gì. Oliver vừa nói được nửa chừng câu: - Giá cô đừng nên… Nhưng cô đã bước xuống. Chàng đành phải xuống theo và sẵn sàng cái cánhtay không bị thương của mình để chống với những việc có thể bất kỳ xảy tới. Một lát sau, mọi người đều đã vào cả trong căn phòng bí mật. Luna đứng bêncạnh cái bàn gỗ sến ở giữa phòng, nói: - Trong này vẫn còn một sức ác hại làm chủ. Song ngay bây giờ thì nó chưalàm hại được tạ Đó là một việc ở ngoài sự thường, nhưng không phải là một sựphi thường với cái đại danh quan trọng của nó, không phải là cái phi thường viếtbằng chữ hoa. Swanhild hỏi ngay: - Thế có thuộc vào cái thế giới u linh “chiều thứ năm” kia không? - Quyết là không! Nếu phải thì hai con chó kia đã cảm được thấy. Vậy màchúng nó vẫn đứng yên có tỏ ra vẻ gì khác đâu? - Thì con Holder ở trong rừng cũng vậy, tôi không thấy nó báo trước sự gì. Luna Bartendale lẳng lặng cầm lấy chiếc đèn đi xem xét khắp phòng. Gođardtheo sau cô để có xảy ra việc nguy hại gì thì đã có anh đấy. Phòng này là một công trình xây dựng rất vững chắc. Tường và mặt đất toànbằng những phiến đá lớn. Từng súc gỗ sến khỏe mạnh nâng đỡ lấy mặt trầnghép bằng những phiến đá nhỏ hơn. Có hai lò sưởi thắp dầu hỏa, lơ láo trong nơicổ kính này, người ta mới vỡ lẽ ra rằng căn phòng tuy ở gần những hào nước màvẫn là nơi ít ẩm thấp hơn cả mọi nơi khác trong tòa lâu đài. Duy bức tường đốidiện vơi bậc thang xuống phòng là để hiện ra mấy khoảng mốc rêu quanh nhữngcánh cửa sổ. Gođard mở những cửa ấy ra: một hơi gió lạnh đưa vào trùm quấnl ...