Về đến nhà rồi, Gođard vừa thay quần áo khô xong và ngồi trong phòng sách dưới ánh đèn thân mật, là chàng đâm ra nghĩ ngợi và ngạc nhiên với nghi hoặc hoài, chỉ có tiếng gầm quái gở với tiếng kêu khóc tuyệt vọng của Swanhild mà chàng còn nhớ cho chàng tin rằng lúc nãy không phải là chuyện chiêm bao. Cả thái độ cư xử của chàng cũng thấy không thể hiểu được. Đáng lẽ chàng bảo ngay cho Oliver biết và bắt buộc hai người đàn bà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con quỷ truyền kiếp - Phần 25,26 Phần 25 - BÍM TÓC ĐÁNH LỪA Về đến nhà rồi, Gođard vừa thay quần áo khô xong và ngồi trong phòng sách dướiánh đèn thân mật, là chàng đâm ra nghĩ ngợi và ngạc nhiên với nghi hoặc hoài, chỉ cótiếng gầm quái gở với tiếng kêu khóc tuyệt vọng của Swanhild mà chàng còn nhớ chochàng tin rằng lúc nãy không phải là chuyện chiêm bao. Cả thái độ cư xử của chàng cũng thấy không thể hiểu được. Đáng lẽ chàng bảongay cho Oliver biết và bắt buộc hai người đàn bà đem việc giữ kín ra nói với chàngmới phải chứ? Đáng lẽ chàng có trăm ngàn điều làm mà chàng đã bỏ qua. Đến lúc chàng bình tĩnh dẹp được sự bối rối suy xét, nhận ra rằng thái độ của chàngnhư thế là phải. Swanhild và Luna không việc gì, hai người hứa với chàng sẽ khônglàm lại việc kia một mình nữa, vậy thì chàng phải yên lòng mà tin lời hai người. Chàng lại nghĩ: ở trần gian này liệu có giống nào đã rú lên được những tiếng màchàng nghe thấy chăng? Những truyền ngôn cũ lại hiện đến trí chàng: nào ông tổtruyền kiếp, nào giống vật nửa người nửa thú cách ít lâu lại thác sinh trong dòng họnhà Hammond và bị nhốt vào căn phòng kín, nào những người chết, sống lại, thànhnhững giống trùng hút máu người… Chính miss Bartendale cũng nói đến một sự thựcđáng ghê sợ không xa những chuyện phao đồn kia lắm. Còn về việc vong hồn hiểnhiện thì chàng là người rất thiết thực, không hề tin. Một điều khiến chàng để tâm là Luna với con quái vật đều ra khỏi phòng trong cáithì giờ chàng phải qua cái ngạch nước thông dưới trường. Con quái vật biến đi haysao? Cái tiếng “xuất ngoại tinh chất” lướt đến ý nghĩ chàng. Miss Bartendale liệu cóphải dùng đến cách này để làm xuất hiện vật hư ảo chăng? Chàng không nghe tiếngLuna trong lúc có tiếng rú: hay lúc ấy nàng đã ra ngoài phòng rồi? Sau nữa, chàng lại không biết thế nào mà đoán về cái câu Swanhild reo lên: “Gía anhđến sớm được 10 phút nhỉ!” Mà Luna cũng đồng ý mong mỏi này. Bấy nhiêu điều có vẻ trái ngược nhau. Nhưng rút lại chỉ có điều sau này, chàng thấyquan hệ hơn cả: hai người đàn bà liệu có được vô sự trong lâu đài Dannow không?Một sự nhầm lẫn của miss Bartendale hay bất cứ một sự rủi ro nào cũng vẫn có thểxảy ra được. Gođard gọi điện cho Oliver xin lỗi đã làm phiền chàng và hỏi chàng về những côngviệc ngày hôm sau. Trong lúc nói chuyện, Gođard cho len vào câu hỏi mà chàng vẫnbăn khoăn nghĩ ngợi mãi, thì Oliver cho chàng biết rằng Swanhild với Luna mệt nhoàivì cả một ngày làm việc vất vả. Sau bữa cơm tối, trong chàng ngồi nói chuyện với bàYorke, thì em gái chàng rủ Luna vào nhà kho, rồi lúc trở ra thì nàng mặt mày xanh nhưsắp ngất. Gođard không lấy làm lạ. Người thiếu nữ bị khuynh động dữ dội và sự hoảng loạncủa nàng đủ để cho chàng hiểu cái lẽ quyên sinh của những người đã trông thấy conquái vật. Nhưng đã thế, thì sao nàng lại tiếc ra rằng Gođard không được gặp thấy nó?Dù sao, trong vài ba hôm nữa chàng sẽ biết rõ. Vài ba hôm nữa! Từ nay tới đó biết baonhiêu chuyện có thể xảy ra được! Cả cái tiếng mà miss Bartendale nhắc đến cũngkhiến chàng nghĩ ngợi hoài: có phải nàng tưởng đến cái tiếng thiếu mất ở đầu câu thứba trong bài hát chăng ? Gođard định tâm tìm trong tự điển tất cả các tiếng sáu chữ bắt đầu bằng chữ C, G,O, Q và chữ cuối cùng là L hay là Z. chàng chắc hẳn sẽ không buồn ngủ được và tứckhắc khởi công tìm. Nhưng chàng là một gã trai trẻ, người khỏe mạnh, không phải lolắng về phần Swanhild lắm nữa, mà một quyển tự điển thì không còn gì làm đờ đẫnngười hơn. Dần dần, đầu chàng gục lên tập sách dầy. Chờ mãi đến sáng ngày, nghethấy con chó cào mãi cửa phòng sách, chàng mới thức dậy. Trống ngực đập rõ, chàng tức khắc gọi điện thoại đến lâu đài Dannow. Tiếng nóibình tĩnh rõ ràng của Oliver cho chàng biết không có gì đáng ngại hết, duy có Swanhildlà thấy bối rối một cách lạ lùng. Bốn người ở đằng ấy đang lại khởi công lục lọi cácbản cảo cũ và chàng rủ Gođard đến giúp một taỵ Nhưng Gođard chối từ, chàng muốnsoát lại một vài điều trước khi đem những điều chàng dò tìm được cho mọi ngườibiết. Được những tin vững tâm kia, sau lúc tắm gội và ăn điểm tâm rồi, chàng thấy khoankhoái, phấn khởi: chàng không áy náy như trước nữa,. Miss Bartendale mà bình tĩnhđược đến thế trong căn phòng kín cả trong lúc cầm cái bàn tay ướp kho, tất hẳn là vìnàng có thể trấn áp được những tà lực hung ác đó. Nhưng cứ phải ngồi mà chờ đợinhững điều người ta sẽ nói cho chàng biết thì không thể giải thích lấy một mình. Qúa trưa, gặp một đoạn khó khăn khá lớn bắt chàng ngừng lại., Gođard đi dạo bênngoài một lát và gặp Swanhikd cũng muốn hưởng một lúc trời quang. Nàng giật mìnhkhi chàng tiến gần lại. Swanhild gượng gạo hỏi: - Hullo(#1) , Gođard! Giọng đổi khác của nàng nhận thấy cũng dễ dù ở trong tiếng chào vồn vã. Trôngnàng như già đi, nhọc nhằn hết cả hơi sức. - Ồ, Swanhild! Rõ may mắn chưa! Anh chắc hai ta cùng muốn chuyện trò với nhaumột lúc trước khi gặp mặt bọn kia. - Em… ấy, … À anh… a ...