Thông tin tài liệu:
Hôm ấy thứ sáu: Gođard dậy sớm. Sau hai ngày sụt sùi mưa, buổi sáng đó trời tạnh ráo và gió thổi mạnh. Giá băng đóng lại trên các miền cao, có ánh mặt trời chiếu nhẹ. Càng bước gần tới lâu đài chàng thấy cái sự thực kinh khiếp như càng thêm hà khắc. Một ý muốn chợt đến dun dủi bước chàng vào xem bức hình nổi trong nhà thờ. Thiếu chút nữa chàng vấp phải Oliver: cử chỉ đầu tiên của chàng là trốn chạy, chàng lùi ngay lại...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con quỷ truyền kiếp - Phần 29 Phần 29 - HỒN THỜI ĐẠI GHI MỘT ĐIỂM Hôm ấy thứ sáu: Gođard dậy sớm. Sau hai ngày sụt sùi mưa, buổi sáng đó trờitạnh ráo và gió thổi mạnh. Giá băng đóng lại trên các miền cao, có ánh mặt trờichiếu nhẹ. Càng bước gần tới lâu đài chàng thấy cái sự thực kinh khiếp như càng thêm hàkhắc. Một ý muốn chợt đến dun dủi bước chàng vào xem bức hình nổi trong nhàthờ. Thiếu chút nữa chàng vấp phải Oliver: cử chỉ đầu tiên của chàng là trốnchạy, chàng lùi ngay lại trước hiện thân linh hoạt của cái tiếng ghê gớm mà từnãy chàng đã biết rồi. - Ồ này! Gođ! (lời Oliver). Sao giật thót mình lên như thế! Không khí nhà thờlàm anh dễ hoảng lắm nhỉ. Gođard lảng chuyện: - Tôi định vào xem bức hình… Chàng không tìm được câu nào khác. Chàng sợ không giữ kín được vì cái cửchỉ không tự chủ được vừa rồi, hoặc sợ không thể chịu nổi đôi mắt nhìn thẳngthắn của bạn. Trong một thoáng chàng tưởng lại cái anh chàng nhã nhặn mà mìnhvẫn quen biết xưa nay, cái anh chàng bao giờ cũng đáng mến. Sao chiến tranh đểchàng còn sống lại làm gì! Oliver hỏi: - Anh có tìm ra điều gì mới nữa không? - Không. Miss Bartendale đã nhận được thư trả lời những điều cô ấy hỏi: cô ấy khôngngờ sớm được đến thế và đã mời Swanhild đến Chelsea từ sáng sớm. Hai ngườitối nay sẽ cùng về đây với bà Yorke để thiết lập một buổi phụ đồng trong phòngbí mật. Cô ấy muốn rằng anh cũng dự vào buổi đó. Vậy anh ăn cơm tối vớichúng tôi nhé. - Xin vui lòng. - Tôi phải đến Steying có việc đây, độ bốn giờ tôi trở về qua nhà sẽ rủ anhcùng đi nhé. - Càng hay. Lúc đó một chiếc xe chở khách chạy qua phủ lên hai người trong một vừngmây bụi trắng và khói dầu xăng. Những tiến chỉ dẫn oi ói đưa đến tai hai người.Người lái xe lắng nhắng hét: - Kia kìa, chính trong khu rừng các ngài trông thấy kia đó! Hắn ta không ăn thịtcon bé tội nghiệp đâu. Các ngài không đọc báo Daily Post với lời khai của mấyông bác sĩ sao? Thực đáng thương quá! Tôi thì tôi cứ nghĩ bụng: hai người làm gìtrong ấy, giữa lúc đêmkhuya… Những câu sau nghe không rõ. Oliver hầm hầm mắng: - Đồ ngu! Chiều hôm ấy, trời rét thêm lên. Từng khối mây lớn phủ trên từng không, dồnlai bởi những hơi gió buốt da thịt. Mới sáu giờ mà trời đã gần tối sẫm. Miềnthung lũng lẫn biến trong sương mù, còn khu rừng, úa đỏ và um đen, trông có vẻnộ nạt hơn bao giờ hết. Lúc chui vào xe hơi của Oliver đến rủ, Gođard lo ngayngáy sẽ gặp một đêm thuận tiện cho con quái vật hiện về. Ngồi xe trên đường Dannow, hai người im tiếng. Tới chỗ quặt thẳng đếntrước lâu đài, Oliver bỗng nói: - Ta về muộn quá, mấy người đàn bà hẳn về trước tạ (Không thấy tiếng trảlời, chàng hỏi) kìa, Gođ! Ngủ đấy à? Đang trầm ngâm trong suy nghĩ, Gođard giật mình: chàng vừa nghĩ bụng rằngsự thực lại còn kinh khủng hơn hết cả bao nhiêu chuyện hoang đường đặt ra vềcon quái vật. - Ê! Này! Ai đi kìa! (Oliver lớn tiếng hỏi). Người chàng vừa trông thấy là Will Cadorole, lúc ấy đang trở về nhà, lưng cúigò xuống ghi đông xe đạp. Mặt tái xanh vẻ khiếp sợ, hắn ta đạp hối hả một taygiữ lấy mũ trên đầu. Oliver hãm xe lại. Hắn he hé lên mách Oliver: - Ông Hammond ơi! Họ giết chết bà ta mất, thực thế nếu không có ai can thiệpngaỵ Ở trong rừng ấy ông ạ. Chính tôi nghe thấy bà ta kêu… Oliver: - Thế nào? Anh nói cái gì? - Người đàn bà đi vào rừng với cái ông vẫn chụp ảnh đăng nhật báo ấy! Bọnhọ nhiều người cùng ngồi một chiếc xe hơi lớn. Tôi đã theo hút họ mãi, nhưngbà ta kêu lên dữ quá, tôi đành phải quay ngay về. Hắn bị ngắt hơi, ngừng lại. Oliver hỏi: - Anh đừng cuống lên thế. Anh vừa bảo rằng một người đàn bà sắp bị hại,phải không? - Thưa ông vâng. Đứng đây cũng trông thấy được ánh đèn xe hơi của họ. Ở chỗ ấy một hàng dậu cây ăn khuất khu rừng, Oliver với Gođard trên xenhảy xuống rồi chạy đến một chỗ trống. Bên kia miền thung lũng, ở cuối đườngngang, họ thấy một ánh lửa đỏ ở ven rừng. Oliver cáu kỉnh vừa bước lên xe vừanói: - Giờ này không ai còn việc gì được vào trong rừng hết. Gođard giữ tay chàng lại: - Anh đừng vào! Anh phải nhớ lời anh đã hứa mới được. Oliver sẵng tiếng đáp: - Một người đàn bà bị nạn phải có người cứu giúp mới được. Miss Bartendalecũng sẽ đồng ý với tôi. Gođard cũng trèo lên xe: - Thế thì anh cứ ở đây. Để tôi đi cho. - Không anh ạ. Việc ấy chỉ liên quan đến tôi thôi. - Oliver! Anh không hiểu! Chỉ có anh là có thể gặp tai nạn được… Chỉ có… Chàng ngưng bặt, thấy Will đứng bên đường đang tò mò nghe chuyện. Xe mởmáy, Gođard vội kêu lên: - Đừng đi! Trời ơi, anh đừng đi! Chàng ôm chặt lấy người Oliver, nhưng bạn chàng đẩy được dễ dàng như gỡmột đứa trẻ, Gođard bị hất xuống bên kia mép đường, ngã lăn xuống chân bờdậu. Chàng khó nhọc gỡ được những gai góc chằng chịt thì thấy ánh đèn sau xebiến xa vào bên ngoài phía xóm làng. Không nói nửa lời, chàng chộp lấy cái xeđạp của Will, nhảy lên rồi cắm cổ đạp. Nhưng ánh đèn chàng đuổi theo mỗi lúcmột ...