Thông tin tài liệu:
Những giờ tiếp theo đó thực là một giấc ác mộng ghê gớm đối với Swanhild. Trong khi ấy, nàng nhớ lại những giờ hấp hối của người anh cả trong gia đình nàng. Cũng những mùi thuốc ấy trong nhà, cũng một bầu không khí nặng nề đêm nay và cũng sự kinh khủng y như thế. Nàng nóng lòng mong trời chóng sáng. Mọi người trong nhà không ai đi ngủ. Mấy ông thầy thuốc thì không tiếc công sức. Một cô khán hộ coi giấc ngủ của Oliver. Đối...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con quỷ truyền kiếp - Phần 4 Phần 4 - TÌM MỘT BÀ THẦY Những giờ tiếp theo đó thực là một giấc ác mộng ghê gớm đối với Swanhild.Trong khi ấy, nàng nhớ lại những giờ hấp hối của người anh cả trong gia đìnhnàng. Cũng những mùi thuốc ấy trong nhà, cũng một bầu không khí nặng nề đêmnay và cũng sự kinh khủng y như thế. Nàng nóng lòng mong trời chóng sáng. Mọi người trong nhà không ai đi ngủ. Mấy ông thầy thuốc thì không tiếc côngsức. Một cô khán hộ coi giấc ngủ của Oliver. Đối với Kate cũng không thiếu mộtphép cứu chữa nào. Ngồi một mình trong phòng Holbein và nỗi kích thích ban đầu đã dẹp,Swanhild nhận thấy ngay cả tình thế bi đát bấy giờ. Oliver vẫn còn sống đã đànhnhưng nếu chàng nhớ rõ chi tiết trong tấn thảm kịch thì không thể nào ngăn nổichàng sẽ quyên sinh. Muốn tránh điều nhục nhã kia cho gia đình nàng. Swanhildphải làm thế nào thành công được trong cái việc ba mươi đời ông cha đều đã thấtbại: là khám phá ra con quái vật truyền kiếp xem thuộc về giống nào. Chẳng biết hình thù nó ra sao? Mà tại sao nó lại không ra hại nàng? Lúc nàngvào trong rừng thì nó nấp ở đâu? Nó lại ở đâu mà đến? Bao nhiêu phen xảy ranhững thảm kịch ngày trước, người ra không tìm được qua một dấu vết nào. Swanhild chỉ còn một phương độc nhứt. Nàng bèn rắp tâm theo và giở tìmtrong tập sách hằng năm của nhà bưu điện. Căn phòng mở ra, bác sĩ Newton bước vào. Nàng lẳng lặng dò ý tứ trên mặtông tạ Ông nghiêng mình nói: - Ông Albury cũng đồng ý với tôi sau khi xem bệnh: ông anh cô thoát khỏi nguyrồi. Mạch chạy như thường và giấc ngủ bình yên, các vết thương không mấychốc sẽ lành. Tôi xin khen phục cô đã biết phòng độc và buộc các vết thươngmau lẹ được đến thế, nếu để máu ra nhiều quá thì đến nguy cho tính mệnh chứchẳng không. - Thế còn bệnh tình Kate? - Thực đáng buồn! Cô ấy khó lòng qua khỏi được. Tôi muốn biết ý kiến mộtvị chuyên môn. - Cái đó xin ông cứ tùy tiện. Về phần tinh thần thì anh tôi bây giờ thế nào? - Tôi chưa biết thế nào nói ngay được. Phải đợi ông ấy thức dậy đã. Ngoài vếtthương bị sưng do lúc ngã, xem ra ông cũng không đến nỗi nào. - Ngã như thế có thành mất trí nhớ được không ạ? - Tôi cũng không được rõ. Xương đầu không bị dập thế thì chỉ ngủ ngon mộtgiấc, cái bệnh quên kia cũng mất đi. - Nhưng nếu bệnh cứ dai dẳng thì liệu thành bất trị không ạ? - Không thể nói quyết được điều gì bây giờ. Nếu đến nước ấy thì tôi sẽ nóivới cô mời một bác sĩ chuyên trị về tâm thần. Swanhild nói một giọng chua xót: - Tôi sợ rằng mời cũng không ích gì. Ông ôn tồn: - Ồ, ồ! Có lý nào! Cô cứ yên tâm cô ạ, nào có gì là trầm trọng đâu! Người thiếu nữ chợt nhớ ra ông bác sĩ đến miền này mới được ít lâu thôi.(Chuyện nhà nàng hẳn ông ta không được rõ). Nàng hỏi nữa: - Theo ý kiến ông, những vết thương ông buộc kia là do sự gì gây nên? - Điều này khiến tôi làm lạ. Những vết tích không được rõ. Một con vật đóinào xổng ra cũng không chừng. Tôi đã báo tin cho viên tuần tra cảnh liệu. Tôi lạinghe người quản gia kể lại với tôi rằng anh em nhà Ades đã có lần đe dọa ônganh cộ Cả ba tên ấy đều có những con chó hung dữ, có lẽ những con chó kia giữviệc sủa cô con gái có mặt đấy, là người làm chứng đáng lo ngại, trong lúc chúngđánh anh cộ Dẫu sao, tôi mong rằng lúc ngả dậy, bệnh nhân của tôi sẽ buồncười cho những câu nói điên rồ đã thốt ra đêm naỵ Tôi thử hỏi cô, cái chuyện conquái vật kia có nghĩa lý gì không nào? Ông Oliver chẳng qua mê sảng đấy. Swanhild lạnh lùng đáp: - Những câu ấy không phải chuyện điên rồ chút nào hết, vì anh tôi mà nhớđược những điều trông thấy trong rừng thì anh tôi đến tự tử. (Nàng đưa tay choông Newton trông thấy những búc chân dung của tổ phụ và nói rõ ý mình). Từtrước đến nay, những người kia đều như thế này cả đấy, ông ạ. Ông tỏ vẻ mặt không tin và nhạo báng: - Những chuyện vô lý ấy có những gì là sự thực nào? - Tổ phụ tôi chết y như thế năm 1890. Báo :”Times” ra ngày 18 tháng 10 nămấy tường thuật cả vụ điều tra về việc ấy. Ông nhìn người thiếu nữ, vẻ ngẫm nghĩ: - Hình như tôi cũng có đọc bài ấy rồi. Tôi, tôi cho là những câu chuyện truyềnkhẩu của bọn vú nuôi, con ở. Lúc này cô vẫn còn bị hốt hoảng vì những sự kíchđộng vừa qua, nhưng đến sáng mai là cô lại tỉnh trí được như trước ngay, rồi nhàchuyên trách chắc là sẽ tìm ra được con vật hung ác. Bây giờ tôi thử đi xem haingười bệnh của tôi xem nào! Swanhild lại cầm cuốn chỉ nam bưu điện và biên ra một bản những tên và địachỉ của nhiều người. Cửa bỗng lại mở ra. Người thiếu nữ reo lên: - Kìa, anh Gođard! Người vừa vào khẽ đáp: - Swanhild! Và giọng nói đầy ý trách móc, thương hại và kinh sợ. Gođard hơn Swanhild một vài tuổi, người nhỏ nhắn, mảnh khảnh. Trên khuônmặt xương xương, dưới mái tóc đen và rậm, tươi sáng đôi con mắt nâu lóng lánhvà cái miệng của người sắc sảo hữu duyên. Chàng ăn mặc sơ sài một bộ quần áohàng mỏng nhẹ không được thẳng nếp, đầu đội một cái mũ cáp lưỡi trai mề ...