Danh mục

Con sáo què

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 89.36 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngày cuối cùng ở trường lái, cô gặp nó, một con sáo què. Ông thầy ưa cáu gắt chỉ nó cho cô. Thực ra ngay từ ngày đầu tiên khi tập tễnh đặt đôi giày cao gót vào chân côn cô đã được nghe thầy nhắc đến một con sáo què. Nơi cô học lái là một bãi đất trống nằm cạnh một dòng sông. Trong khuôn viên rộng lớn có mô hình như mô hình thi thật ở trường lái, cô thấy thấp thoáng một lâu đài to vật vã. “Đó là của ai?”. Ông thầy nạt ngang: ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con sáo què Con sáo quèNgày cuối cùng ở trường lái, cô gặp nó, một con sáo què. Ông thầy ưa cáu gắt chỉnó cho cô. Thực ra ngay từ ngày đầu tiên khi tập tễnh đặt đôi giày cao gót vào châncôn cô đã được nghe thầy nhắc đến một con sáo què.Nơi cô học lái là một bãi đất trống nằm cạnh một dòng sông. Trong khuôn viênrộng lớn có mô hình như mô hình thi thật ở trường lái, cô thấy thấp thoáng một lâuđài to vật vã. “Đó là của ai?”. Ông thầy nạt ngang: “Tập trung vào chân côn”. “Đólà nơi ông chủ trường lái lên đây thư giãn”. Ngôi nhà màu xanh lè, phô trương nhưchính chủ của nó, cô thầm nghĩ.“Bẻ lái, xi nhan, quẹo. Trời ơi! Cô mà thi đậu nỗi gì”. Cô không hiểu ở mình cóđiều gì làm cho thầy ác cảm, nhưng ông thầy hay uy hiếp: “Cô thi đậu thì nhớ điệnthoại cho tui”. “Để làm gì thầy?”. “Để tôi biết ngày cô ra đường mà ở nhà chứ làmgì”. Ông thầy ưa xỉa xói. Cô nghĩ thầm: “Ông này hẳn là một tay sợ vợ. Chỉ cóngười bị uất ức, dồn nén trong nhà mới ra đường luôn trong tình trạng sẵn sàng nãpháo vào người khác như vậy”. Cô bật cười với ý nghĩ của mình. “Tập trung - ôngthầy hét - nếu cô không muốn giết cô và giết cả tôi nữa”.Ông thầy làm cô nhớ đến ngày cuối tuần, khi đang đổ đèo Bảo Lộc. Mưa lâmthâm, đen kịt. Đoạn đèo hun hút chạy, không hề thấy lối ra. Điều gì sẽ xảy ra nếucô lạc tay lái và lao xuống đèo? Chẳng sao cả, thật lạ là cô không thấy một chút sợhãi nào. Ngược lại nữa là khác. Hoàn toàn thanh thản. Đến hết đèo, cô mới trả taylái cho Thái, mắt nhắm nghiền hỏi: “Anh không sợ sao?”.Thực ra cô đã có câu trả lời từ khi Thái ngừng giữa đỉnh đèo và trao tay lái cho cô,mặt không biến sắc. “Sao anh chiều em?”. “Anh không biết”. Cái thói ưa phân tíchtừ khi còn nhỏ lại bắt đầu lên tiếng. Có lẽ Thái chưa bao giờ là đứa trẻ. Cha bỏ đitừ khi còn nhỏ. Mấy anh em Thái phải bán vé số, đánh giày, buôn bán tất tần tậtnhững gì có thể đem lại tiền. Anh lớn lên cứng cáp, trưởng thành và khắc nghiệt.Anh chẳng bao giờ tha thứ cho cha. Cũng không tha thứ cho ai. Kể cả cô.Cặp với cô, có lẽ Thái được là một đứa trẻ mạo hiểm, được ngỗ nghịch và đượcphớt lờ, kiểu phớt lờ của người lớn trước những đứa trẻ hay ăn vạ... Nhưng khôngphải lúc nào anh cũng là trẻ nhỏ. Lần nào đến, anh cũng đem theo một bọc nghingờ. Cô chưa từng thấy một người đa nghi đến vậy. Không bao giờ cô trả lời câuhỏi: “Em có yêu anh không?”. Cô im lặng. Thỉnh thoảng phải trả lời, cô sẽ vờ uểoải: “Sao anh hỏi em điều gì xa xỉ quá vậy?”.Thái im lặng. Cô cũng im lặng. Những cuộc gặp chìm trong im lặng.“Tập trung. Này cô nhìn đi đâu vậy. Tôi nhắc lại, không có nghề nào nguy hiểmbằng nghề lái”. “Em thấy nghề nào cũng nguy hiểm thưa thầy”. “Cô làm gì?”. “Emsống thưa thầy”. “Khi cô sống sai cô có thể có một cuộc đời khác. Khi lái xe thìkhác, mọi sai lầm của cô đều không thể sửa chữa. Cô thậm chí không có cơ hội đểsửa chữa”. “Thế à?”. Cô buột miệng và hiểu rằng cái giọng thờ ơ của mình hoàntoàn có thể làm nổi điên bất cứ một người nào đang xem câu chuyện của mình làquan trọng. Lạ là ông thầy không nổi điên. Đó là lần đầu tiên ông kể cho cô về consáo què. Cái giọng kể dịu dàng khác hẳn với lối quát nạt khắc nghiệt mà cô biết. Lạnhỉ, người ta có thể đem lòng yêu một con chim.“Con sáo bị mất một bàn chân phải. Tôi đã thấy nó què từ thuở còn là một chú sáonon. Nó không dám bay xa, chỉ lò dò gần bãi cỏ. Khi bay thì không có vấn đề gì.Khi đáp xuống, cái chân què cong lên cứng ngắc”. Cô hình dung cái kiểu đi khậpkhiễng của nó. “Chắc một con mèo ú nào đó đã vồ hai mẹ con và nó bị chết hụtphải không thầy”. “Tôi tưởng rằng chỉ nhìn thấy nó vài hôm thôi, không ngờ lạinhìn thấy nó lớn dần lên. Càng không thể ngờ nó bay rất khỏe, đường bay thẳng,nếu chỉ nhìn nó bay không ai đoán ra được nó què”.“Thì nhìn em đi, có ai đoán được em què đâu”, phụ nữ thật giàu liên tưởng.Giọng ông thầy vẫn đều đều: “Một hôm, cũng đang dạy như vầy, tôi nghe tiếng còiôtô. Giật cả mình. Tôi cứ tưởng mình bị ám ảnh. Té ra không phải, thì ra chú chàngcà rỡn kia cất giọng hót”.“Chắc chú chàng cũng bị tiếng còi xe ám ảnh thầy”, cô cà rỡn.Cô biết sáo sống theo bầy. Cô không thể tưởng tượng ra một con sáo đơn độc đi lòdò cả một đời dài. Ngày nào cũng quẩn quanh kiếm ăn, bay, đậu... lại còn xoay xởhót nữa chứ, từ thuở còn non. Nó trưởng thành. Đã lớn, đã vững chãi hơn, đã tìmđược thăng bằng cả khi bay lên và hạ xuống. Nhưng nó vẫn chỉ là một con sáo quèđơn độc...- Con sáo thuận chân nào thầy?- Nó không có sự chọn lựa cô ạ?- Thầy yêu nó vì sự cô độc của nó hay vì sự vững chãi của nó?- Tôi không yêu nó. Tôi chỉ nhìn nó lớn lên.- Con sáo có biết sợ hãi không thầy?- Tôi nghĩ con gì cũng phải đối diện với nỗi sợ hãi của mình cô ạ.Đề tài về con sáo là khoảnh khắc dịu dàng nhất mà cô có trong những buổi đi họclái.Tối, khi cô đang lúi húi nấu một tô mì thì Thái đến. “Đi đi anh dắt đi ăn ngon”. Côlắc đầu chỉ vào tô mì. “Hôm nay em học gì?”. “Hôm nay là buổi học cuối”. Côđịnh kể T ...

Tài liệu được xem nhiều: