Đen... lạnh lùng, tĩnh lặng Trắng... thanh khiết, nhẹ nhàng....nhưng cũng lắm tang tóc... Tím... buồn, cô đơn Ba sắc màu... ảm đạm!!! 3 giờ 33 phút 33 giây... thời điểm cơn mưa ào xuống... anh đến bên em... 3 giờ 33 phút 33 giây... cũng là lúc anh chìa tay ra, im lặng... Và 3 ngày... em thay đổi được một con người.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CON SỐ BACON SỐ BA Đen... lạnh lùng, tĩnh lặngTrắng... thanh khiết, nhẹ nhàng....nhưng cũng lắm tang tóc...Tím... buồn, cô đơnBa sắc màu... ảm đạm!!!3 giờ 33 phút 33 giây... thời điểm cơn mưa ào xuống... anh đến bên em...3 giờ 33 phút 33 giây... cũng là lúc anh chìa tay ra, im lặng...Và 3 ngày... em thay đổi được một con người...Tất cả chỉ là số ba...Cái màu đen đó… không gian yên tĩnh mang một màu đen. Cô quạnh! Lạnh giá!Thời gian như chỉ muốn ngưng đọng lại… cố giữ lại cái màu đen câm lặng kia…Có chút gió… chút mưa… nhưng có mấy ai cảm nhận được trong cái không gianim lìm kia?... Trừ một người… là ai?Sương? Lạnh thật! Nhưng có ai đó không màng đến cái lạnh này? Im lặng…Một cơn gió, nhẹ nhàng phả vào mặt nó. Bao nhiêu ký ức hiện lên trước mắt nónhư một cuốn phim: sinh động!Gần hai năm trước…Một buổi chiều mùa thu, cái ánh tím biêng biếc của hoàng hôn ấy thả vào tâm hồnnó một sợi tơ vương, mỏng manh, nhẹ nhàng. Nó ngả mình trên cánh đồng hoa cỏthơm này, có lẽ màu tím của hoàng hôn cũng từ đây mà ra. Đôi chút im lặng, nónhẹ đưa tay với lấy một bông hoa cỏ thơm, đưa lên mũi hít hà ra vẻ thích thú lắm.Ít phút sau, nó khẽ ngáp một cái, rồi tháo cái mũ lưỡi trai đội trên đầu xuống úp lênmặt. Nó cần nghỉ ngơi…Và như mọi khi, nó đi vào giấc ngủ khá nhanh chóng. Cánh đồng hoa cỏ thơmcũng khẽ im lặng như dỗ giấc ngủ của nó. Bất chợt, nó trở mình, vươn vai và hítmột hơi thật sâu để cố tận hưởng vài thứ hay ho của cuộc sống. Có lẽ đối với nó,một đứa con gái đã đi qua mười bảy mùa xuân thì điều này khiến nó dễ chịu thật.Không gian xung quanh vẫn im lặng, chỉ có những ngọn gió nhẹ tấp vào cánh đồngnày, đan xen tiếng vài con dế kêu… còn lại hầu như tĩnh lặng. Chợt- Ngồi đây lâu chưa nhóc? – giọng của một tên con trai vang lên, nghe rất trầm- Ưm! Cũng khá lâu rồi… Sao lại ra đây ngồi chứ? – nó khẽ động đậy, nhưngkhông bỏ chiếc mũ ra khỏi mặt- Chán quá phải ra đây thôi. Hoàng hôn… tím… lâu rồi không được ngắm! – ngườicon trai trả lời với cái giọng nghèn nghẹn ở cổ- Này! Không muốn ngắm thì đừng ra đây giả vờ… - chợt nó nhận ra mình hơi quáđáng, nó bèn dịu giọng – Tiểu Du sao rồi?- À… Không có gì! Cô ấy đi rồi… có lẽ anh không đủ khả năng khiến cô ấy tinvào thứ tình yêu đó?“Chát”… nó bật dậy, không ngần ngại tặng anh một cái tát. Mặt nó đanh lại- Anh không đủ khả năng? Đồ ngốc! Anh không những đủ khả năng mà có thừanữa là đằng khác… Huy à! Tỉnh lại đi cô ấy đi ắt hẳn có lý do.- Anh… anh…Chỉ bật ra được vài tiếng “anh”, cậu con trai không kiềm chế nỗi cơn xúc động đãđè nén mấy ngày qua. Từng giọt nước mắt khẽ lăn trên gương mặt chữ điền, ngămngăm nhưng đầy nét lãng tử của anh- Anh không… biết phải làm… sao cả? Anh không biết anh đau ở đâu? Chỗ đó…làm thế nào… để không còn… đau thêm?- Khóc đi!Gương mặt nó hơi có chút biến đổi, rồi con bé đưa mắt hướng về phía xa. Từng tianắng vàng nhạt của vầng dương sắp lụi tàn, xen lẫn màu tím thanh bình của mấybông hoa cỏ thơm, khẽ rơi vào đôi con ngươi đen láy của nó. Càng khiến cho mắtcon bé thêm sâu thẳm, ẩn giấu điều gì, như thể hút người ta vào một không giantĩnh lặng.Huy nghiêng đầu ngắm nhìn con bé. Trước mắt cậu, giờ đây là một thiên thần vớivẻ đẹp thanh tú, hiền dịu đến lạ. Trong phút giây, con tim ai đó đã lỡ đập sai nhịp,chỉ phút chốc, đủ làm ai đó phải nhớ nhung…Bỗng, nó đứng bật dậy, mắt vẫn không rời ánh dương, chép miệng- Thật là chán! Khung cảnh đẹp vậy lại bị anh phá vỡ… - chợt nó hạ thấp giọng –Cảnh đẹp là để ngắm. Khi không có tâm trạng, hoặc không thích ngắm thì cũngkhông nên…Con bé lấp lửng câu nói rồi quay gót bước đi. Nắng dần dần tắt trên cánh đồng hoacỏ thơm. Và cái dáng người cao lêu nghêu của nó cũng dần khuất sau ngọn đồi nhonhỏ, xa xa chỉ còn thấy thấp thoáng cái mũ lưỡi trai đội lệch. Huy đưa mắt theobóng dáng nó, chỉ khe khẽ lắc đầu mà nở nụ cười buồn…hehe cứ tưởng ko ai vào đọc chứ ai dè cũng đc 2 nhân xem thanks mấyyu hen------------------------------------------------------Con bé nhẹ đẩy cánh cửa còn thơm mùi gỗ, trước mắt nó mở ra cả một căn phòngmàu trắng. Nó rất thường hay đến nơi này; một phần là bất đắc dĩ vì mẹ nó nằmbệnh ở đây, cũng có lẽ một phần là nó thích. Chắc vì màu trắng quá thanh khiết,quá nhẹ nhàng khiến đầu óc nó thanh thản, dễ chịu…. Con bé bước vào, cởi bỏ cáimũ lưỡi trai quen thuộc, rồi đi đến bên cạnh giường có trải drap trắng muốt. Nhẹnhàng kéo một chiếc ghế , ngồi xuống như không muốn đánh thức người phụ nữnằm trên chiếc giường kia- Mẹ! Con lại đến rồi đây. Mẹ biết hôm nay con gặp ai không nè?Chợt giọng nó nghèn nghẹn, từng tiếng nấc vang lên nặng nhọc. Nhưng tuyệtnhiên, không có một giọt nước mắt nhỏ xuống; nó không muốn khóc hay nó đãkhóc quá đủ để không thế khóc được nữa?Nó vẫn nhớ như in, hình ảnh mẹ nó vẫn âu yếm nói chuyện với nó khi nó đếnthăm.- Kim về rồi hả con? Lại đây ôm mẹ cái nào!!!Và nó cũng nhớ như in ...