Một trong những đề tài Diệp bị ám ảnh và không thôi nói về nó, vào những ngày cuối tháng chín năm ấy là Baku, con thú ăn những ác mộng trong truyện dân gian Nhật. Con thú màu đen, với cái mõm dài như loài thú ăn kiến, với hình thể lúc tan ra lúc nhập lại như một làn khói mây. Món ăn ưa thích của nó là những ác mộng. Nhưng nếu không đủ no, nó vẫn có thể ăn cả những giấc mơ bình thường khác. “Thật thú vị!”, Diệp cảm thán. Cùng theo đó, là...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con thú ăn giấc mơ Con thú ăn giấc mơ TRUYỆN NGẮN CỦA BÍCH KHOAMột trong những đề tài Diệp bị ám ảnh và không thôi nói về nó, vào những ngày cuốitháng chín năm ấy là Baku, con thú ăn những ác mộng trong truyện dân gian Nhật. Conthú màu đen, với cái mõm dài như loài thú ăn kiến, với hình thể lúc tan ra lúc nhập lạinhư một làn khói mây.Món ăn ưa thích của nó là những ác mộng. Nhưng nếu không đủ no, nó vẫn có thể ăn cảnhững giấc mơ bình thường khác. “Thật thú vị!”, Diệp cảm thán. Cùng theo đó, là nhữngcâu chuyện không đầu không đuôi bất tận về những thứ không đâu: mặt nạ kịch Noh,những cánh đồng hoa hướng dương ở Hokkaido, mùa đông ngập chìm trong tuyết ởSapporo… Những thứ tưởng như rất bất chợt nhưng đều có một điểm chung: Nhật Bản.Anh ta yêu thích và luôn muốn được một lần đến đất nước mặt trời mọc. Còn Diệp thìyêu thích việc yêu tất cả những gì anh ta quan tâm. Cô bắt đầu lảm nhảm cho tôi nghekhông biết mệt về Hiragana và Katakana; về Kanji, về Kyoto, Geisha và tinh thầnSamurai bất tử, nói như thể những thứ ấy đều có một ý nghĩa trọng đại nào đấy trongcuộc đời cô đã từ rất lâu rồi.Tôi không quá ngạc nhiên. Nói cho cùng, đối với cô, mọi sự như định mệnh hay một thứgì gần như thế: chính cũng nhờ việc cô bất chợt muốn đến xem một buổi trình diễn vănhóa về kịch Kabuki, mà họ đã gặp nhau.Diệp có vóc người cao, nét mặt dịu dàng và nữ tính. Nó hiền dịu đến nỗi khiến bạn có thểquên mất ngay nếu bạn chỉ gặp cô trong vòng một trăm giây. Mắt to vừa phải, sống mũikhông cao không thấp, nụ cười hiền lành không để lại một ấn tượng đặc biệt nào… Mộtkhuôn mặt phụ nữ thông thường rất dễ lầm lẫn, trôi hàng ngày đâu đó trong dòng ngườiđông đúc.Như nhiều người khác đã từng bị lừa phỉnh về Diệp chỉ qua phán đoán vẻ ngoài đó, saukhi đã trở thành bạn thân, tôi mới ngạc nhiên biết mình đã nhầm tới mức nào. Tất cảnhững điều mà tôi cho là cực đoan, thậm chí là hơi kỳ quặc trong tính cách và cách cư xửhàng ngày, cô đều tự nhiên một cách không hề gắng sức, ẩn giấu thành công qua vẻ bềngoài đó.Diệp có thói quen cuồng si hóa một sự việc hay một sự vật nào đó mà cô ưa thích, tức làđẩy mức độ yêu chuộng, đam mê tới mức gần như ám ảnh. Dạo mới quen cô, tôi cảmthấy đúng là không có gì mà kỳ cục bằng. Nhưng từ từ, tôi nghiệm ra, giống như nhữngngười luôn gõ đũa vào chén trước khi ăn, hay có người ngày nào cũng phải dọn nhà cửasạch như lau như li ít nhất một lần, thói tật này ở cô, rốt lại cũng chỉ như một đặc điểmriêng của mỗi người mà thôi.Khi mới kết bạn được ít lâu, có lần cô đã kể cho tôi nghe câu chuyện về cá.***Minh hoạ: Văn NguyễnĐó là khi cô mười bốn tuổi.Một ngày nọ, trời vào hè oi bức, một mình cô vừa đi vừa mút kem trên con hẻm dẫn vềnhà. Lúc đi qua khoảng giữa bóng râm từ giàn hoa giấy ở một ngôi nhà và khoảng đườngnóng hực nắng trưa, một hình ảnh bất chợt xuất hiện trong đầu cô như một ánh chớp: mộtcon cá. Một con cá đang bơi lội, uốn người lách qua những đám rong, như cô luồn láchgiữa những đốm nắng. Rồi hai con cá, ba con cá, bốn con… Số lượng cá cứ tăng dần lên,ngày một dày đặc, bơi hỗn độn trong đầu cô một cách mất trật tự. Không đợi lâu hơn,trong tay còn bao nhiêu tiền, cô đi ra ngay tiệm bán cá mua hai con cá vàng bé teo và mộtbọc lăng quăng nhỏ. Lúc đầu tiên, cô phải nuôi chúng trong một cái ca nhựa cũ. Nhưngdần dần, cô đã tậu hẳn một chậu thủy tinh.Trong lúc các cô gái đồng trang lứa nhịn ăn sáng để dành tiền mua kẹp tóc và hoa tai, côđể dành tiền mua cá. Đám cá đủ chủng loại mà trong khả năng cô có thể sưu tập được cứthế như được nhân bản vô tính sinh sôi nảy nở thêm lên.“Có một dạo, tất cả mặt bàn, mặt tủ trong phòng mình phải dọn hết để dành chỗ để hồcá”, Diệp kể.“Nuôi một bầy như thế kể cũng mệt chứ. Làm sao có thể chăm sóc chu đáo hết chođược”, tôi hỏi, có chút ấn tượng.“Thì dĩ nhiên cũng có một số lăn ra chết, lâu lâu lại có vài con bụng lật ngược lên trời.Cũng chịu chứ có biết sao”.Mỗi ba ngày một lần, cô thay nước hồ cá. Đầu tiên, cô vớt tất cả cá ra đầy một cái thaunhựa thật to. Sau đó mới lau chùi kỳ cọ từng hồ một. Cảnh tượng bầy cá lúc nhúc bơitrong cái chậu to nhưng chật hẹp và lổn nhổn cá không ngớt hấp dẫn cô.“Cảm giác thật kỳ lạ… Cứ như lần mình được xem một đoạn phim khoa học nói về loàibướm monarch. Khi tất cả đập cánh bay lên rào rào cùng một lúc, như thể cả một cánhrừng nở đầy những cánh hoa màu da cam”.Nhưng rồi, cũng bất chợt như lúc nó xuất hiện, cơn cuồng si loài cá biến mất. Như thểngười ta búng ngón tay, như một ngọn nến bị thổi tắt phụt, như người bừng tỉnh cơn mơ,sự yêu thích đến mức không lý giải được bất thình lình tan biến.“Đã đủ, thế thôi”, cô lý giải đơn giản như vậy.Những con cá không còn được ưa thích nữa, cô đem thả ra sông. Xô chậu thì đem bán vechai. Kể từ đó, Diệp không bao giờ còn để mắt tới cá nữa. Cơn si mê đã xong, chấm hết.Ngoài cá, cô còn có vài thứ mê mẩn khác như lần ...