Vị ni cô già đưa tay đốt nén nhang, đợi đầu nhang cháy đỏ, sư bà phẩy nhẹ cho tắt lửa rồi chậm chạp đi tới chiếc bàn thờ nhỏ phía dưới cạnh bàn thờ Phật. Đưa nén nhang lên ngang mặt, sư bà cúi đầu vái, miệng lâm râm khấn. Xong xuôi bà cắm nén nhang đang cháy dở vào cái chén nhỏ trên bàn thờ rồi đứng lặng yên chấp tay cúi đầu. Từng làn khói mỏng loang dần che phủ bàn thờ nhỏ, trên bàn trống trơn không có ảnh tượng, chỉ có hai bài vị đặt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con Thuồng Luồng Vực Nước Xoáyvietmessenger.com Lãng Tử Con Thuồng Luồng Vực Nước XoáyVị ni cô già đưa tay đốt nén nhang, đợi đầu nhang cháy đỏ, sư bà phẩy nhẹ cho tắt lửa rồichậm chạp đi tới chiếc bàn thờ nhỏ phía dưới cạnh bàn thờ Phật. Đưa nén nhang lên ngangmặt, sư bà cúi đầu vái, miệng lâm râm khấn. Xong xuôi bà cắm nén nhang đang cháy dởvào cái chén nhỏ trên bàn thờ rồi đứng lặng yên chấp tay cúi đầu. Từng làn khói mỏng loangdần che phủ bàn thờ nhỏ, trên bàn trống trơn không có ảnh tượng, chỉ có hai bài vị đặt songsong nhau. Cái đèn dầu nhỏ đặt trong góc không đủ soi sáng cảnh vật trong am nên khó mànhận diện được những hàng chữ Nho khắc trên bài vị. Ánh sáng lung linh tạo thành nhữnghình ảnh chập chờn trên bức vách cũ cùng với những làn khói uốn éo trên không trung tạocho khung cảnh vốn thê lương lại thêm phần ma quái mờ ảo. Tất cả đều chìm đắm trongthinh lặng, một thứ im lặng nặng nề khó chịu, thỉnh thoảng có tiếng chuột rúc trên mái amnghe như tiếng kêu than của những oan hồn trở về từ cõi xa xăm nào đó.Sư bà vẫn đứng im như quên cả thời gian, không gian, đôi mắt nhắm nghiền, nếu đôi cánhmũi không thỉnh thoảng phập phồng thì người ta cứ tưởng đó là một pho tượng. Tâm trí bànhư đang gởi về một nơi nào đó. Một cơn gió thổi qua đập mạnh cách cửa am vào vách lôibà về thực tại. Mở choàng đôi mắt bà quay lại, dưới ánh sáng lờ mờ đôi mắt già nua lïonglanh như ngấn lệ. Sư bà lặng lẽ nhìn bốn bóng người đang đứng tựa sát trong vách am rồilên tiếng:- Mời các vị theo lão ni ra ngoài.Không đợi chúng tôi trả lời, sư bà quay lưng bước đi. Mọi người lần lượt theo chân ra ngoài.Ngang qua một cái sân nhỏ, sư bà dẫn chúng tôi vào một căn nhà thủy tạ bên cạnh hồ senvà mời mọi người an tọa, xong xuôi bà đi pha trà. Bọn chúng tôi bốn đứa ngồi xuống nhìnnhau không nói. Chuyến đi tìm phong lan lần trước đã mang lại cho chúng tôi nhiều thích thú.Lần này chúng tôi tổ chức đi thăm những danh lam thắng cảnh của Phú Quốc. Sau khi lầnlượt dạo chơi những ngôi chùa nổi tiếng như Sùng Hưng, chùa Một Mắt,... chúng tôi nảy ýđịnh đi sâu vào miệt Ngành Gió, ngược ra Bàn Quỷ, và xuyên thẳng lên miền Bắc, tới vựcnước xoáy nối giáp hải phận Cam-Bốt chúng tôi dừng lại cắm trại ở đó. Khung cảnh ở đâythật hoang vắng ít có dấu chân người, đi hỏi thăm mới biết vùng này trước kia cũng sầm uất,đa số sống vào nghề mò ngọc trai nhưng không hiểu sao dân chúng lại từ từ bỏ đi vào cácvùng kế cận sinh sống. Muốn tìm hiểu thêm phải đi vào Cửa Cạn. Trên đường đi, qua mộtthung lũng, chúng tôi gặp Vô Ưu Am, đó là một cái am nhỏ nằm trên triền núi giữa một thunglũng, trong đó ngoài người giúp việc ra, chỉ có một vị ni cô già. Sư bà sống ở đây có lẽ cũnglâu rồi vì am trông thật cũ kỹ. Tò mò chúng tôi xin tá túc lại. Sau bữa cơm chay buổi chiềuchúng tôi theo sư bà vào thắp nhang lạy Phật.Một thoáng sau sư bà bước vào theo sau là người giúp việc với khay trà trên tay. Bà nhìnchúng tôi và cất tiếng:- Các vị thí chủ uống thử trà bần ni pha xem sao, ở đây xa thành thị, chỉ có loại trà này màthôi.Nâng ly trà lên, một mùi hương thơm thoảng đượm hoa nhài tỏa lan, nước trà có màu xanhbiếc. Không biết là loại trà gì nhưng mới ngửi vào cũng làm tỉnh táo cả người. Trời hôm naythật thanh, ánh trăng chiếu qua kẽ lá dịu dàng khiến khung cảnh trở nên thơ mộng, vẳng xaxa có tiếng suối reo lẫn với tiếng dế ngân nga càng tăng thêm vẻ thi vị của đêm trăng.Bốn đứa chúng tôi ngồi im lặng uống trà, thật nhiều câu hỏi đặt ra trong óc nhưng không ailên tiếng. Không hiểu tại sao một vị ni cô lại ở một mình trong cái am vắng lặng nơi đèo heohút gió thiếu hụt mọi thứ về vật chất lẫn tinh thần. Còn nữa, xa xôi như vậy thì khách thậpphương khó có thể dừng bước để dâng cúng hoa quả nuôi sống những người tu hành tạiđây. Hết tuần trà thứ nhất đột nhiên một người lên tiếng:- Sư bà ở đây buồn tẻ lắm nhỉ?Vị ni cô im lặng một chút rồi trả lời:- A Di Đà Phật. Mới đầu cũng cảm thấy cô đơn nhưng sau đó lại quen dần. Bây giờ bần nilại thấy thích thú khi sống ở đây một mình.- Sư bà tu ở đây được bao lâu rồi, còn Vô Ưu Am đã được cất bao lâu?Ngẫm nghĩ một chút sư bà cất tiếng:- Bần ni cũng không nhớ rõ là được bao lâu, còn cái am này đã được cất lên ngay lúc bần nivào đây.Một đứa trong chúng tôi chuyển qua vấn đề khác:- Ở đây không xa vùng vực nước xoáy mấy, nghe đồn trước kia cũng có người sinh sống ởđó, không hiểu tại sao bây giờ lại không còn ai. Sư bà có thể cho chúng tôi biết đượckhông?- Chuyện đó kể ra thì thật dài dòng lắm, bần ni cũng biết đôi chút, vì chính bần ni đã sinhtrưởng và lớn lên vào lúc đó. Nếu các vị thí chủ muốn nghe, bần ni xin kể lại.Vị ni cô già ngước mặt nhìn trời, đôi mắt hơi nhắm lại như tưởng nhớ về qúa khứ. Một cơngió nhẹ lách mình qua cành lá mang theo mùi hương hoa dại vẽ lên những hình bóng chậpchờn. Không ai bảo ai tất cả đều im lặng. Sư bà thoáng mở mắt, quay mặt nhìn chúng tôi,giọng của bà đột nh ...