Danh mục

Con Trăn

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 149.45 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chuyện xảy ra ở một thành phố lớn trên một miền đất thuộc địa của Pháp vào khoảng năm 1928. Mỗi trưa chủ nhật, các nữ sinh nhà trọ Barbet đều được phép ra ngoài. Vì chúng có người “bảo lãnh” ngụ trong thành phố. Buổi tối chúng trở về no nê điện ảnh và trà bánh của nhà hàng “La Pagode”, những bể bơi, cùng với du hí bằng ôtô và trận đo tài quần vợt. Tôi thì chẳng có ma nào tới rước. Cả tuần lễ, kể luôn chủ nhật, tôi phải ở lại một mình với cô...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con Trănvietmessenger.com Marguerite Duras Con Trăn Bản dịch của Nguyễn Đăng Thường, riêng tặng nhà văn Lê Thị Thấm VânChuyện xảy ra ở một thành phố lớn trên một miền đất thuộc địa của Pháp vào khoảng năm1928.Mỗi trưa chủ nhật, các nữ sinh nhà trọ Barbet đều được phép ra ngoài. Vì chúng có người“bảo lãnh” ngụ trong thành phố. Buổi tối chúng trở về no nê điện ảnh và trà bánh của nhàhàng “La Pagode”, những bể bơi, cùng với du hí bằng ôtô và trận đo tài quần vợt.Tôi thì chẳng có ma nào tới rước. Cả tuần lễ, kể luôn chủ nhật, tôi phải ở lại một mình với côBarbet. Chúng tôi đưa nhau vào vườn bách thảo. Khỏi tốn xu mà mụ Barbet lại có thể ghivào sổ “chi tiêu ngày chủ nhật” để moi thêm tiền mẹ tôi.Thế nên chúng tôi đã tới nhìn con trăn xơi tái con gà giò của nó trong mỗi ngày chủ nhật.Những ngày thường con trăn chẳng được nuông chiều tí nào cả. Nó phải ráng nuốt miếngthịt ôi hay con gà bệnh. Chủ nhật thì khác, nó được tặng cả một chú gà giò còn sống nhăn,vì cái trò ăn tươi nuốt sống này làm vui mắt khán giả.Chúng tôi cũng có đi coi cá sấu. Hai mươi năm trước, một con sấu – dám có thể là một ôngbác hay một ông bố của các cậu các cô sấu có mặt trong năm 1928 – đã xơi tái cái đùi củamột chú lính thuộc địa. Nó cắn đứt lìa cái chân của anh binh nhì đến tận háng làm tiêu tancả một đời binh nghiệp chỉ vì anh nhà binh này khi đùa giỡn với nó đã chơi dại lấy chân vuốtve cái mõm, chẳng ngờ các cậu các cô này khi đú đởn chỉ thích chơi gọn. Sau hôm đó mộthàng rào sắt đã được dựng lên quanh hồ và bây giờ khách tới xem có thể an toàn đứng ngócá sấu lim dim ngủ và oanh liệt mơ mơ màng màng về các chiến công của thời quá vãng.Chúng tôi cũng có tới ngắm bầy vượn thủ dâm, hay nhìn lũ báo đen từ những khu rừngđước ngập nước đang mỏi mòn chết khô dần dần trên nền xi-măng và nhất quyết khôngthèm ngó ngàng tới cái bản mặt của cái thằng người tàn nhẫn đang đứng thưởng thức nỗikhổ của chúng xuyên qua các hàng chấn song. Chúng chỉ hướng mắt nhìn thẳng về phíanhững cửa sông châu Á xanh um một màu lá biếc và lúc nhúc một bầy khuyển hầu.Những hôm tới trễ chúng tôi chỉ được thấy con trăn nằm nửa thức nửa ngủ trên chiếcgiường lông gà. Mặc dù vậy, chúng tôi cũng cứ đứng ì lại khá lâu. Chẳng còn gì để xem nữa,nhưng chúng tôi biết rõ cái vừa mới xảy ra và chúng tôi cứ đứng tư lự trước con trăn. Sựyên bình sau giờ sát sinh. Cái tội ác toàn hảo ấy, thụ hưởng trên tuyết ấm của những chiếclông, đã khiến cho sự ngây thơ của con gà có thêm cái phần sự thực rất ư là mê hoặc. Cáitội ác ấy, không để lại một vết tích nào, không có máu đổ, không có hối hận. Cái trật tự ấy,sau cơn tai biến, trong sự an bình của căn phòng nơi đã xảy ra án mạng.Cuộn mình lại, đen trơn, láng bóng một lớp sương tinh khiết hơn những giọt sương trongtrẻo của buổi sáng trên những cánh hoa trà trắng muột, một hình thể tuyệt mắt, một sự tròntrĩnh phinh phính, dịu dàng, rắn rỏi, một khúc cột bằng cẩm thạch đen chợt trút cái gánh mệtmỏi từ nghìn năm và chợt cuộn tròn người lại bất kể sự kiêu hãnh nặng nề cũ, chậm chạpvà uốn éo, toàn thân rung gợn bởi cái sức mạnh ngầm, con trăn nuốt trọn vô bụng và tiêuhoá con gà hết sức dễ dàng và tuyệt hảo như cát bỏng của sa mạc hút nước, một sự hoáthể diễn ra trong sự trầm tĩnh thần thánh. Trong sự im lặng nội tại kinh khủng ấy con gà đãbiến thành con trăn. Với niềm hạnh phúc có thể làm cho ta choáng váng, cái xác thịt của convật hai chân đã tan chảy vào cái thể xác của con vật không chân, trong chiếc ống dài đồngdạng. Một hình thể tự hoà đồng, tròn dài và không phương tiện để nắm bắt mà lại vững chãihơn cả vuốt, tay, móng, sừng hay nanh, trụi trần như nước và trụi trần hơn tất cả mọi vậttrong cái mênh mông của muôn loài.Đối với con trăn, mụ Barbet dửng dưng, vì tuổi tác và trinh tiết thâm niên. Phía tôi cũng phảicó cố gắng. Đó là một cảnh tượng khiến tôi đâm hoang mang, mặc dù nó cũng có thể gâyphấn khởi, nếu tôi có được một bộ óc nhanh nhẹn và sung túc hơn, một tâm hồn đắn đohơn, một trái tim rộng lượng tha thiết hơn, để có thể vươn tới Thượng Đế như một đấng tạohoá và tới sự phân chia tuyệt đối cái thế giới này giữa thiện và ác, cả hai đều vĩnh cửu, màsự xung đột là đầu giây mối nhợ của tất cả; hay ngược lại, tới sự phản kháng chống lại sựlên án các tội ác và sự vinh danh lòng trong sạch.Khi chúng tôi trở về nhà trọ, luôn luôn quá sớm theo ý tôi, một tách trà và một quả chuối chờchúng tôi trong căn buồng của mụ Barbet. Chúng tôi ăn uống trong im lặng. Rồi tôi trở lênphòng mình. Chỉ một lát sau mụ Barbet mới gọi giật tôi xuống. Tôi không đáp lời ngay. Mụgiục:“Xuống đây mà xem…”Tôi phải dời gót ngọc. Bằng không mụ sẽ lên tìm tôi. Tôi trở lại căn buồng của mụ Barbet.Tôi luôn luôn thấy mụ đứng chờ trước khung cửa sổ, luôn luôn tại cái chỗ đó, mỉm cười,trong ch ...

Tài liệu được xem nhiều: