Thông tin tài liệu:
Chiều nay Sài Gòn đổ mưa, con vội vã đi thật nhanh để nép vào trạm xe buýt đông nghẹt người sau giờ tan học. Cơn mưa đến nhanh và nặng hạt, con đưa tay giữ chặt túi đồ vẽ phía sau lưng vì sợ mưa làm ướt nhẹp hết bản vẽ con ngồi mấy ngày liền thực hiện.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con vẫn ngốc… Con vẫn ngốc…Chiều nay Sài Gòn đổ mưa, con vội vã đi thật nhanh để nép vào trạm xebuýt đông nghẹt người sau giờ tan học. Cơn mưa đến nhanh và nặng hạt, conđưa tay giữ chặt túi đồ vẽ phía sau lưng vì sợ mưa làm ướt nhẹp hết bản vẽcon ngồi mấy ngày liền thực hiện. Lần lượt lần lượt từng chuyến xe ghé trạmđón khách, giờ trạm xe buýt chỉ còn mỗi con, chiếc áo sơ mi mỏng khônglàm ấm hơn cơ thể thấm lạnh vì mưa…một bàn tay kéo con vào trong mộtchiếc dù nhỏ…là thật hay là ảo ảnh…một chiều mưa, một con nhỏ chán đờivà một chiếc dù che đã vực dậy một tâm hồn ướt sũng…cô đã đến trongcuộc đời con như vậy!Từ ngày chia tay cô nơi sân trường ngập hoa phượng đỏ năm ấy, con đãbước đi một chặng đường dài, chuyến tàu sớm năm nào đã mang con nhỏhọc trò bướng và ngốc của cô từ miền Trung gió cát vào một cánh cửa mới,cánh cửa Đại học, và cũng là cánh cửa cuộc đời! Hơn 2 năm không gặp côcũng là khoảng thời gian con bắt đầu hiểu những gì cô dạy con năm đó, conbiết sống cho đi mà không cần nhận lại, con biết tự vực bản thân đứng dậysau bao nhiêu va vấp nơi đất lạ quê người, con biết kìm nén lại cảm xúc vàích kỷ cá nhân để không quá bốc đồng như ngày trước…có lẽ con đã lớn cônhỉ???Trường cũ, với con không chỉ là nơi con được học tập, được sống cùng bạnbè tuổi hồn nhiên, nơi đó còn in đậm bóng dáng gầy của cô với cái nhìn nhưđi xuyên vào tâm khảm con, Cô khó tính, cô nghiêm khắc, cô hiền từ, cô hàihước vui vẻ, tất cả những điều đó là liều thuốc mà cô đã giành lại con từ taycủa tử thần “chán nản, buông xuôi” và cũng là hành trang cô gói gém chocon trước ngày con lên đường chinh phục tương lai…Vòng quay hối hả của nhịp sống đô thị, sự cạnh tranh khốc liệt của nhữngcái đầu nóng nơi trường Bách Khoa mà con đang học đã cuốn con đi, vớilấy, nắm lấy và vượt lên bản thân mình. Ngày đó con khóc khi cô chê conlàm bài không được, con sợ hãi mỗi lần kiểm tra tiết của cô, con xấu hổ cúimặt khi đối diện cùng cô để nghe cô chỉ ra bao lỗi lầm con mắc phải…contrẻ con quá cô nhỉ…Nhưng giờ thì khác rồi cô à, con sẽ chỉ cúi đầu hối lỗi trước cô khi con làmđiều trái với lương tâm con cho phép, con chỉ sợ hãi khi bản thân cảm thấybất lực trên chính đôi tay mình và…con chỉ òa khóc nức nở khi đó là giọtnước mắt của hạnh phúc từ thành quả do chính bàn tay con làm ra thôi côà…có lẽ là do con đã lớn cô nhỉ?Đã bao mùa hoa bằng lăng rồi, màu hoa tím mà cô và con đều yêu da diết,con phố nhỏ yên bình với sắc tím nao lòng ấy có còn ánh mắt buồn dõi theomỗi chiều không? Mưa phố nhỏ có làm ướt tà áo dài mỗi buổi lên lớp vềmuộn của cô không???…Cái vỗ vai thật nhẹ, con bỗng giật mình quaylại…chuyến xe buýt đến rồi…và chiếc dù nhỏ không phải là chiếc dù nămnào cô dìu con về trong mưa mà là từ một nụ cười nồng ấm khác, bất giáccon xao lòng…có lẽ con đã lớn thật rồi!!!Mưa Sài Gòn không đáng yêu và nhiều cảm xúc như mưa miền Trung mìnhđâu cô à, nhưng nó cũng thật giỏi khi che đi gương mặt tèm lem nước mắtcủa con, tự dưng con thấy sợ, con sợ nước mắt con rơi ngày gặp lại, ngàycon gặp cô nhưng chỉ còn mình con ôn hồi ức năm nào. Thời gian là dòngchảy một chiều cuốn cả con và cô đi không bao giờ quay lại…con khôn lớnthì cô cũng đi những bước dài vào buổi chiều của cuộc đời. Con lại thèmđược sợ hãi mỗi giờ kiểm tra của cô biết bao! Con biết nếu cho cô sự lựachọn cô sẽ chọn đẩy con lên chuyến xe buýt đi thẳng về phía trước dù phíatrước nhiều chông gai và cạm bẫy, còn con…con sẽ chọn chuyến xe buýtquay lại điểm xuất phát ban đầu nơi con gặp cô để bên tai con vẫn nghe “…Hóa là một môn khoa học, nhưng Hóa cũng chất chứa cả hỉ nộ ái ố củacuộc đời…”Dù chuyến xe cứ chạy hoài về phía trước thì cũng phải có lúc dừng lại vàquay đầu, con đường con đi ngày một dài thêm đồng nghĩa với việc conngày một trưởng thành, nhưng cô à trong chuyến xe cuộc đời mà con luônchờ đợi ở trạm để đặt chân quay lại con vẫn chỉ là… nhóc ngốc ngày nàothôi phải không cô???