Quân đi học về, như mọi ngày bước xuống dở nồi ra vì Quân biết thế nào má cũng nấu đồ ăn mà. Quân năm nay học lớp mười, sáng đi học tận trưa mới về, nhà cậu chỉ có hai má con, ba Quân mất rồi, mất do tai nạn giao thông khi Quân học lớp ba. Má cậu ngày phải phụ quán bột chiên gần nhà, ban đêm lãnh đồ gia công về may, bà cật lực làm kiếm tiền nuôi Quân ăn học. Hai má con sống yêu thương, đùm bọc cùng với sự giúp đỡ của...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Con xin lỗi má! Con xin lỗi má!Quân đi học về, như mọi ngày bước xuống dở nồi ra vì Quân biết thế nào má cũng nấu đồăn mà. Quân năm nay học lớp mười, sáng đi học tận trưa mới về, nhà cậu chỉ có hai mácon, ba Quân mất rồi, mất do tai nạn giao thông khi Quân học lớp ba. Má cậu ngày phảiphụ quán bột chiên gần nhà, ban đêm lãnh đồ gia công về may, bà cật lực làm kiếm tiềnnuôi Quân ăn học. Hai má con sống yêu thương, đùm bọc cùng với sự giúp đỡ của xómlàng nên cuộc sống êm đềm trôi qua cũng không mấy khó khăn. Cứ thế, Quân ngày mộtlớn, ngoan ngoãn vâng lời, chăm chỉ học tập, cậu là niềm tự hào, niềm tin của má cậu.Hôm nay ngày cá thàng Tư, ở lớp tụi nó suy nghĩ nhiều cái thú vị lắm hòng chơi xỏ nhau.Quân vừa ăn vừa suy nghĩ: “Mình chưa nói dối ai, bữa nay được quyền nói xạo mà, mìnhphải lừa ai mới được. Bạn bè thì không được rồi, mai mới gặp lại tụi nó. À, hay mình nóidối má đi, má có biết gì về ngày cá tháng Tư đâu, bảo đảm sẽ tin cho coi. Trò này chỉ đểvui thôi mà, chắc má không buồn đâu”. Tờ mờ tối má Quân đi làm về: “Xin lỗi con trainha, hôm nay quán đông nên má về hơi trễ, đợi má tí nha con, má tắm xong nấu cơm,xong ngay ấy mà”. Bà Qua (má Quân) làm gì cũng nhanh lắm, thoáng cái bữa cơm đãđược dọn lên bàn: “Quân à, xuống ăn cơm rồi học bài con!”, Quân xuống bếp ăn cơmvới má, vẻ mặt buồn lắm, má cậu lo lắng hỏi: “Sao vậy con? Con mệt ở đâu hả? Sao mặtcon buồn dữ vậy?”. Quân bỏ chén cơm xuống, mặt cúi xuống đất thưa với má: “má hứacon thi đậu lớp mười hệ công lập sẽ mua cho con chiếc xe đạp. Thằng Dũng tuy giờ cũngchung trường nhưng khác lớp, với lại nó cũng phải chở bạn gái đi học, quá dang nó hoàikì quá. Má thực hiện lời hứa đi”. Bà Qua tuy chưa già nhưng do bận tối mắt tối mũi suốtngày nên cũng hay quên lắm, bà hiểu ra nỗi lo lắng, buồn rầu của con trai, cứ đinh ninh làmình quên nên vội vàng an ủi con: “Ủa, có hứa hả con? Má xin lỗi con nha, má già cảđãng trí quá, thôi để má mua cho, con ăn cơm đi”. Tối đó, Quân học bài xong ngủ rấtsớm, bà Qua thì phải thức tới hai, ba giờ sáng bên chiếc máy may để làm, mọi ngày đãvất vả lắm rồi, giờ đây bà lại càng cố làm để có tiền mua xe cho con. Mới đó mà đã bagiờ sáng, bác Qua lại gần chiếc giường ngủ, cúi xuống gầm giường móc cái gì đó, mộthồi bác lôi ra con heo đất. Sợ làm ồn Quân thức giấc bác không dám đập, bác lấy chiếcguốc của mình khẽ nhẹ vào đít heo đất để lỗ đút tiền bự ra. Bác móc từng tờ tiền ra đếm,xong xuôi bác thu dọn sạch sẽ rồi cẩn thận cất tiền vào túi. Nằm trên giường nhưng bácvẫn không ngủ được, nằm gác tay lên trán suy nghĩ: “Từ lúc Quân học lớp mười nghemọi người nói sau này lên đại học chi phí nhiều lắm. Mình nghèo nên định đút heo dầndần tới đó lo cho Quân được, mà giờ phương tiện đi học không có đành phải đập mua xeđạp cho Quân thôi. Mình tiết kiệm lắm mà đợt nhập học rồi phải đóng học phí, mua quầnáo, sách vở cho Quân nên mới để được có bảy trăm ngàn. Thui mai nói bác Vinh cho ứngtrước vài trăm nữa vậy!”.Sáng ra, bác Qua đã dậy sớm hâm thức ăn tối qua để Quân ăn đi học. Quân thức dậy, mặttươi tỉnh, ăn cơm rồi thưa má đi học khi Dũng tới rước. Trưa đi học về, bước vào nhàQuân kinh ngạc vô cùng, chiếc xe đạp Martin màu xanh mới toanh, má Quân tươi cườinói: “Bác Vinh biết chỗ bán xe đạp cũ nên dẫn má đi mua, bác coi dùm thấy xe này còncứng cáp, mới nên má mua cho con. Tuy là xe cũ nhưng còn cứng lắm! Có tiền má mualại chiếc mới cho, giờ con đang cần, đi đỡ đi”. Nghe má nói mà Quân buồn quá, chuyệnxe đạp chỉ là chuyện xạo cá tháng Tư thôi mà! Bác Qua thì mặt rạng rỡ, vui mừng vì đãthực hiện được lời hứa với con trai, còn Quân thì lại rất buồn và ray rứt: “Má ơi, con xinlỗi! Hôm con nói với má là ngày 1.4, là ngày nói dối, con biết má không biết nên dựngchuyện nói xạo, ai ngờ má lại tưởng thật”. Nghe Quân nói, bà Qua vụt tắt nụ cười, mặtcũng hơi thoáng buồn: “Ừ, nhưng con lớn rồi quá dang Dũng hoài cũng kì lắm. Má cũngmuốn mua xe đạp cho con từ cấp hai nhưng do không tiền nên giờ mới mua được. Conđừng buồn, do má muốn mua cho con mà, con cứ lấy đi học cho má vui”. Quân chạy àolại mẹ, úp mặt vào lòng bà Qua òa khóc: “Con xin lỗi má, con xin lỗi má…hức…hức, máphải cực khổ kiếm tiền nuôi con từ khi ba mất, con không thương má mà còn đặt điều nóixạo để má phải lo lắng. Má cực biết nhường nào, sáng đi rửa chén cho người ta, tối phảicặm cụi bên chiếc máy may. Nhiều khi con đã ngủ một giấc thức dậy má vẫn còn làm.Con thật mất hiếu quá, con không đáng hưởng thành quả của má. Má ơi, má nói bácVinh trả lại dùm chiếc xe lấy tiền lại, má lấy bồi bổ đi. Má ơi…”. Bà Qua thoáng cười:“Đừng khờ chứ con, xe đạp là thứ cần thiết mà, má không trả đâu, nếu thương má conhãy lấy đi học cho thật giỏi đi”.Và từ đó Quân có chiếc xe đạp đi học, cậu học ngày càng giỏi, ngày càng ngoan hơn vàbiết phụ giúp má hơn. Quân không dám nói dối má nữa. Bác Qua đã nghỉ phụ quán bộtchiên, bác mở tiệm may đồ, ai nhờ may gì thì bác may, cuộc sống cũng đỡ vất vả v ...