Đã từ lâu, anh tập thành thói quen đóng chặt cánh cửa tâm hồn mình, dịu dàng âu yếm một cách giả tạo trong các mối quan hệ, biết cách rút lui đúng lúc khi cảm thấy mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát... - Em không thích bọn con trai cứ tỏ tình với em thế này chút nào
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Confession cho emConfession cho emĐã từ lâu, anh tập thành thói quen đóng chặt cánh cửa tâm hồn mình, dịudàng âu yếm một cách giả tạo trong các mối quan hệ, biết cách rút lui đúnglúc khi cảm thấy mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát...- Em không thích bọn con trai cứ tỏ tình với em thế này chút nào.Câu biểu cảm không đầu không cuối của Vân Anh làm Duy Hoàng giật thót.“Nhưng mình đã tỏ tình đâu?”, anh tự phân bua với chính mình, với một thái độhoảng hốt mà chỉ mình anh hiểu. Mặt anh nóng ran lên và ước mơ lớn nhất của anhlúc đó có lẽ là có một tấm bình phong để che nó đi; không, ước mơ lớn nhất củaanh lúc đó chính là việc mặt đất bỗng dưng nứt toác và anh có một cái khe để nhảyluôn vào đó cho rồi.- Anh sao thế? – Vân Anh hỏi, giọng quan tâm.- À, không. Nhưng em nói thế nghĩa là sao?- Thì cái vụ confession ý. Nhiều người nói thật quá làm em bị choáng, giờ mỗi lầngặp lại thấy ngại ngại kiểu gì ý. Biết thế lúc đầu chả post.- À ra thế. Mà trong số đấy không có anh đâu nhé.- Giọng văn anh khác cơ, em biết mà.Cô phục vụ bàn tiến lại gần, và Vân Anh ngay lập tức chúi mũi vào việc chọn đồuống. Cô không để ý thấy Duy Hoàng chun mũi và lẩm bẩm ở mức âm lượng màchính anh cũng khó mà nghe thấy:- Nhưng mà anh định tỏ tình với em trực tiếp cơ, khỉ thật!Duy Hoàng quen Vân Anh cách đây năm tháng, trong học kỳ cuối cùng của anh ởtrường đại học. Năm tháng, một quãng thời gian không ngắn cũng không dài, chưađủ để biến hai người xa lạ trở nên gắn bó khăng khít, nhưng cũng đủ để biến ai đóchưa từng quen biết thành ai đó đặc biệt. Đối với Duy Hoàng, Vân Anh là mộtngười đặc biệt như thế: ấn tượng ban đầu của anh về cô vốn không rõ nét, nhưngrồi cái ấn tượng ấy cứ lớn dần lên khi cô chủ động đánh bạn với anh.Cô năng động, tự tin và có vẻ vô ưu, nhưng ẩn sâu bên trong, cô là một con ngườihiểu biết, từng trải và suy nghĩ già dặn hơn nhiều so với tuổi. “Có lẽ vì vậy màmình và cô ấy hợp nhau.” – Duy Hoàng từng nhiều lần suy nghĩ rồi rút ra kết luậnđó. Anh thích cảm giác ở bên cạnh cô, giống như ở cạnh một người bạn tâm giao,những khi đó anh có thể tự cho phép mình không cần phải tỏ ra hài hước, tỏ rakhiêm nhường hay hiểu biết, anh trở nên trẻ con một chút, suy tư một chút đúngnhư con người thật của anh và cô thoải mái chấp nhận con người đó. Như một thứbản năng, anh tin cậy cô và cho cô thấy những góc khuất của tâm hồn anh, nhữngnơi mà đã từ lâu anh giấu kín khỏi ánh mắt của người đời, và ở chiều ngược lại,anh tin cô cũng tự tin để là chính mình mỗi khi ở bên anh.Và mọi chuyện có lẽ vẫn sẽ tuyệt vời như thế, nếu như một ngày kia anh khôngnhận ra một sự thật mà khiến cho chính anh sợ hãi: Anh thích cô.Anh bắt đầu thích cô từ bao giờ? Anh không biết. Anh có nên thổ lộ điều đó vớicô? Anh mù tịt. Mọi chuyện đều quá bất ngờ và chóng vánh, khiến Duy Hoàng trởnên bối rối. Đã từ lâu, anh tập thành thói quen đóng chắt cánh cửa tâm hồn mình,dịu dàng âu yếm một cách giả tạo trong các mối quan hệ, biết cách rút lui đúng lúckhi cảm thấy mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát và tỏ ra chân thành nhưng lạnhlùng vừa đủ cho các cuộc chia tay.Anh tàn nhẫn, anh cao ngạo, chỉ để có cảm giác mình là người chủ động trong cuộcchơi, và để chắc chắn rằng những mối quan hệ mờ mịt ấy sẽ không bao giờ biếnanh thành kẻ tự làm tổn thương chính mình. Và rồi cô bước đến, dùng vài thángngắn ngủi để bóc đi lớp mặt nạ anh tự đắp lên cho mình trong hàng năm trời, vàmột lần nữa, anh thấy mình hiện ra trần trụi: ngây thơ, ngốc nghếch và sẵn sàngphát điên vì yêu đương.Thế nhưng vào đúng cái ngày mà anh dự định thu hết can đảm để nói với cô ba từấy, thì cô đã lại vạch rõ giới tuyến với anh, bằng một câu chuyện chẳng lấy gì làmđặc sắc về cái trang Confession của cô.- Ôi cái trào lưu Confession chết tiệt!- Anh bảo gì cơ? – Vân Anh giật mình hỏi lại.- Anh đang thích một cô gái, và anh cần em giúp.- Em có quen không?- Có. Là bạn cùng lớp với em.Vân Anh cắn cảu nhìn miếng pizza đang đặt trước mặt. Cô chưa ăn gì nhiều, nhưngvẫn có cảm giác đầy ứ lên tận cổ. Bên cạnh cô, Duy Hoàng đang chuyện trò sôi nổivới Ly Ly, người ngồi phía bên kia của anh. Đã mấy lần, Vân Anh định xin phépvề trước nhưng rồi lại cố dằn lại được, buổi đi chơi là do cô tổ chức, cô không thểbất lịch sự như thế.ngu ngốc khi toàn tâm toàn ý làm những việc khiến chính bản thân mình đau khổ.“Dù sao thì” – Vân Anh cay đắng tự thừa nhận “mình cũng là người chậm chânhơn.”Và cũng là công bằng thôi, nếu như cô phải trả giá vì đã không nhận ra tình cảmcủa mình đủ sớm. Duy Hoàng, giống như Ly Ly khi nãy, lại đang ngước ánh mắtlơ đãng ngắm nhìn bầu trời đêm huyền diệu.Môi anh hơi hé lộ một nụ cười, nhưng không đủ để che đi nỗi lo lắng kích độngđang hiện ngày một rõ trên khuôn mặt. Bàn tay anh run nhè nhẹ, anh chỉnh cổ áomỗi hai phút một lần, đổi thế đứng liên tục và dường như vô vọng trong nỗ lực làmchính bản thân mình bình tĩnh lại. Đ ...