Danh mục

Công dân quốc tế

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 106.38 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đúng là một ngày trốn con. Mà trốn con để đi ăn tiết canh cháo lòng với chị bạn. Năm nào về thăm nhà chị cũng phải đi ăn tiết canh cháo lòng. Ăn thêm trứng vịt lộn nữa. Ăn cho đỡ thèm. Cho đỡ nhớ. Toàn những thứ ở bên xứ Bắc Âu chẳng kiếm đâu ra. Buổi sáng chị bảo thằng con lai hôm nay mẹ đi có việc với cô bạn, con cứ đi chơi hoặc đi việc của con.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Công dân quốc tế Công dân quốc tếĐúng là một ngày trốn con. Mà trốn con để đi ăn tiết canh cháo lòng với chị bạn.Năm nào về thăm nhà chị cũng phải đi ăn tiết canh cháo lòng. Ăn thêm trứng vịtlộn nữa. Ăn cho đỡ thèm. Cho đỡ nhớ. Toàn những thứ ở bên xứ Bắc Âu chẳngkiếm đâu ra.Buổi sáng chị bảo thằng con lai hôm nay mẹ đi có việc với cô bạn, con cứ đi chơihoặc đi việc của con. Việc của con là việc nó và hai đứa bạn Bắc Âu nhân tiệnchuyến đi này mang về mấy cái máy tính xách tay đã dùng, một số sách tiếng Anhđã dùng, đem tặng cho học sinh ở một cái làng miền núi không xa thành phố.Những thứ chúng nó quyên góp được ở bên kia, mang về bên này học sinh phổthông vẫn dùng tốt. Chẳng ai xui ai bảo chúng nó. Chị cũng chẳng gợi ý. Thì ra cáithằng con chị, một thằng con lai không nói được tiếng Việt nhưng ít nhiều cũng cótrong người máu mủ cội nguồn.Riêng việc chị đi ăn cháo lòng tiết canh thì phải bí mật. Đi ăn mà phải che che giấugiấu như đi ăn cắp. Tụ tập với chị bạn mà như hội kín hội hở. Chị bạn bảo thì cứ rủnó đi luôn, nó không ăn được cái này thì ăn cái khác. Chị thở dài. Dễ đâu mụ ơi.Mỗi nhà mỗi cảnh. Thằng con lai giờ đã hai mươi, sinh viên trường y năm thứ hairồi.Ngày trước mới mười bốn, một lần theo mẹ về thăm quê mẹ, nghe loáng thoángmẹ ăn cháo lòng tiết canh, nó hỏi mẹ cũng uống máu tươi phải không. Uống máutươi gia cầm, nó dùng chính xác một cụm từ như thế. Tiếng Việt có chữ tiết chữhuyết để chỉ thứ máu ăn được của động vật, nhưng tiếng Việt của nó còn nghèo, nóchỉ có một từ thẳng tuột. Nó còn nhắc lại bằng tiếng Anh raw blood, cái chữ tiếngAnh không phân biệt máu với tiết.Còn ăn trứng vịt lộn thì nó bảo quả trứng đã thành con vịt, thấy cả mỏ cả cặp mắtnhắm nghiền, thấy cả lông vịt xanh đen. Ngày ấy nó rùng mình nhìn mẹ. Ghê ghê.Bây giờ chắc là nó sẽ bảo mẹ ăn những thứ ấy là mang bệnh vào người. Máu tươi.Lòng ruột động vật. Quả trứng đã thành con. Toàn những thứ nhanh phân hủy gâybệnh ung thư, toàn những thứ làm tăng acid uric gây bệnh gút. Sinh viên trường yđã nói là nói những điều như vậy.Lần này chị không để cho nó biết. Lâu nay chị vẫn giấu.Lấy chồng, theo chồng sang xứ Bắc Âu, chị đã nghĩ đi là đi luôn, chắc chẳng mấykhi quay về nữa. Cô gái đi phiên dịch cho chuyên gia Bắc Âu ở nhà máy, phảiduyên phải số lấy luôn ông Bắc Âu. Cha mẹ đều đã mất khi cô bắt đầu vào đại học,mấy năm sinh viên cô ở cùng gia đình ông anh trai. Gia đình mà vẫn có cái gìkhông phải gia đình. Vẫn trơ trọi.Cho nên theo chồng sang Phần Lan thì cô nghĩ chắc là đi luôn, chẳng còn gì đằngsau, chẳng còn gì phải vương vấn. Có thì cũng chẳng nhiều. Hơn hai chục năm laovào hòa nhập xã hội mới, xin được việc làm thì phải hòa nhập với môi trường côngsở mới, lo chồng lo con theo kiểu một người đàn bà Á Đông càng mất thời gianhơn một người vợ Bắc Âu thuần túy. Cắm đầu vào mọi việc tưởng đã quên đượccái quê hương đằng sau.Không quên. Một ngày bỗng nhiên nhớ. Nhớ một món ăn. Trong vài cái siêu thịchâu Á cũng có nhập thực phẩm Á Đông. Vẫn thiếu. Quả trứng vịt lộn ăn với lárăm và lát gừng thái bằng que tăm. Bát tiết canh vịt tiết canh ngan tiết canh lợn.Bát cháo lòng nóng bỏng trộn hành hoa thêm mấy cọng rau húng. Vài ba năm vềthăm nhà lại phải đi ăn tranh thủ.Ngày mới ra đi, thường buồn cười khi nhớ đến câu ca dao anh đi anh nhớ quê nhà,nhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương. Buồn cười. Chẳng nhớ. Bơ sữa pho mátgiăm bông xúc xích chẳng thiếu thứ gì. Rất hợp. Hào hứng hòa nhập và thấy gìcũng hợp. Cà với chẳng tương với chẳng nước mắm. Tương là thực vật để lên mốclên meo gây ung thư. Nước mắm là dung dịch chắt ra từ xác động vật thối rữa.Đúng như thằng con vẫn nói. Có gì mà nhớ.Con vào đại học, chồng về hưu, đến thế thì không phải vài ba năm mà hằng nămchị về. Bản thân chị cũng sắp tuổi về hưu, nhiều tuổi lên là bắt đầu có xu hướng lárụng về cội. Bắt đầu năng đi sinh hoạt cộng đồng Việt kiều. Đám vợ chồng Bắc Âuvà đám con lai theo đến. Bàn nhau quyên góp từ thiện giúp đỡ quê hương. Rủ nhauvề thăm nhà. Khi trở sang chia cho nhau lá sả lá tỏi lá mơ lông, con ốc con cua thịtchó, cả trứng vịt lộn ướp trong hộp đá lạnh. Tụ tập ăn với nhau, ăn giấu chồng giấucon.Nói chuyện ăn thịt chó, có lần chị gặp đám biểu tình của bọn đầu trọc phát xít mớikỳ thị chủng tộc. Chúng giơ biểu ngữ: Dog-eaters go home! Bọn ăn thịt chó cút vềnhà đi! Bây giờ dấm dúi ngồi ăn đặc sản quê hương, có chị lại nói toạc ra cái ýgiấu trong đầu nhiều người: Lo cho con xong rồi, về hưu rồi thì tôi sẽ về quê nhà,mua một cái nhà ở ngoại thành, có tí vườn trồng hoa trồng rau, tôi an hưởng tuổigià.Thế là cười khanh khách với nhau. Quê hương không phải là cái nghĩa trang mụnhé. Suốt thời tuổi trẻ chẳng ai nghĩ đến quê hương, có khi còn nghĩ bước chân đicấm kỳ trở lại, thế mà về hưu tuổi già chờ chết thì lần mò trở lại quê hương.Chị chưa nghĩ đến thế. Thôi thì đến đâu hay đến đấy. Có thể mình cũng sẽ quay vềkhi đến tuổi ngấp nghé nghĩa trang. Con t ...

Tài liệu được xem nhiều: