Mặc dù hôm nay chẳng có chút nắng nào ghé vào gọi tôi dậy, tôi cũng thức giấc bởi …một chiếc lá! Màu vàng nâu, chẳng hiểu từ đâu, như ngủ quên bên cửa sổ đã trăm năm.Con đường này hình như đã có gì đó khác, ti-gôn ửng hồng một chiều bên phải, bên kia, một hàng dài cây sữa đứng ngủ, ngủ mà vẫn không quên kéo mưa hoa làm hắc nồng cả một đoạn đường. Gió, xào xạc dưới chân. Tôi dường như vừa đi vừa ngủ, nên không rõ là mình đi hay bay. Con đường...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cung đường lá bayCung đường lá bayMở mắt ra là mùa lá rụng.Mặc dù hôm nay chẳng có chút nắng nào ghé vào gọi tôi dậy, tôi cũng thức giấcbởi …một chiếc lá! Màu vàng nâu, chẳng hiểu từ đâu, như ngủ quên bên cửa sổ đãtrăm năm.Con đường này hình như đã có gì đó khác, ti-gôn ửng hồng một chiều bên phải,bên kia, một hàng dài cây sữa đứng ngủ, ngủ mà vẫn không quên kéo mưa hoa làmhắc nồng cả một đoạn đường. Gió, xào xạc dưới chân. Tôi dường như vừa đi vừangủ, nên không rõ là mình đi hay bay. Con đường này thực đã khác, không biết cóphải vì một buổi sáng đông ghé thăm lành lạnh, hay bởi vì có những thứ ở phíatrước, đã không còn?Một ô của bật mở trong giấc mơ, tôi khẽ giật mình. Ngay trước mặt tôi, chỉ cáchmột bàn tay nắm một bàn tay, như cơn gió bay ngang qua thì đậu lại. Chưa kịp lấylại đều đặn nhịp tim, tôi đã nhận ra một điều tồi tệ hơn. Chuông Gió đang đứng đốidiện với tôi, là đối diện. Chưa bao giờ khẩn thiết như lúc này. Gió! Làm ơn cuốntôi đi. . . ***1. Chuông GióThực ra cô ấy tên Linh, nhưng tôi thích gọi là Chuông Gió, vì khi Linh cười, rấtgiống một chiếc chuông gió nhỏ, thậm chí ngay cả khi khóc, cũng rất giống!Tôi và Chuông Gió đi chung một con đường đi học. Con đường đầy ti-gôn với hoasữa vào mùa thu và tràn ngập dã quỳ vào mùa đông. Nhưng tôi không chú ý đếnhoa cho lắm, dù chúng rất đẹp. Tôi chỉ thích những cơn gió nơi đây, rất lạ, có mùivị tự do và thích đi hoang, thỉnh thoảng gió cũng lơ là ghé vào vặt hoa sữa, nhưnghoa thì bay lên còn lá thì rụng xuống. Cung đường lá bay...Tôi luôn đi sau Chuông Gió, đủ xa để Chuông Gió không biết mình đang bị theodõi, đủ gần để tôi có thể thấy những cử chỉ nhỏ và tưởng tượng ra nét mặt cô ấy.Mỗi ngày bước ra khỏi nhà, tôi như đi giữa một thảo nguyên xa xôi nào đó, táchbiệt hẳn với những đại lộ ồn ã và luôn chật cứng ngoài kia, trên con đường này, chỉcó tôi và Chuông gió.Ngày đầu tiên đi học khi mới chuyển tới đây, tôi đã bị mặc định trong đầu mộthình ảnh từ cổ tích đi lên. Vào buổi sáng đầu đông, em bé bán bánh dạo đang cốkiễng chân lên với chùm hoa ti-gôn hồng rực trước cổng một ngôi nhà rất lớn,được xây theo lối kiến trúc cổ của Pháp, kì thực thì nó như một lâu đài loại trung.Tôi định rằng sẽ bước nhanh đến hái hoa cho em, tránh cho em khỏi bị mắng nếuchủ nhà phát hiện. Nhưng chưa kịp, một cô gái bước ra từ cánh cổng ti-gôn, máitóc dài dập dờn như một màn sương sau lưng cô gái, thật sự khi ấy tôi liên tưởngtới công chúa ngủ trong rừng, nhưng thay vì đợi hoàng tử thì cô này ra tay nghĩahiệp cứu em bé bán bánh mì. Đáp lại sự bất ngờ hoảng sợ của em bé, chủ nhàngắt chùm ti-gôn đặt vào bàn tay nhỏ xíu, rồi cởi chiếc khăn mỏng trên cổ quàngqua vai em. Tôi bất giác mỉm cười như tên ngốc, đứng lặng thinh như chú lính chìmỏi chân. Không thấy khuôn mặt phía trước màn sương ấy, tôi chỉ nghe thấy tiếngcười của hai thiên thần buổi sớm, leng keng, leng keng...Từ đó, bước sau Chuông Gió và quan sát gió đùa với cô ấy trở thành thói quen thânthuộc hàng ngày, làm cho những bình minh của tôi vừa mơ vừa tỉnh. Không phảitôi không thích hoa mà không thấy sự rực rỡ hai bên đường, mà vì khi Chuông Gióđi phía trước, tôi chẳng còn nhìn thấy một màu hoa nào cả. Đó là Chuông Gió, củacung đường lá bay. *** photo by Hoài BãoLinh là lớp trưởng lớp tôi, chúng tôi học chung lớp. Ở trường cô ấy như một chiếcchuông gió trong bão, hay ít nhất cũng quay chóng mặt trước gió cấp 10. ChuôngGió không bao giờ tĩnh lặng. Xoay xở với cả đống học hành và công việc, nhưnglúc nào Chuông Gió cũng cười, leng keng, leng keng. Dĩ nhiên ai cũng yêu quýChuông Gió, trừ tôi. Dường như ở lớp, tôi trở thành kẻ phá đám lớp trưởng, thờ ơvà không bao giờ tham gia hoạt động của lớp, cố tình quên lịch ngoại khóa. Vàđiều cuối cùng, luôn là điều khó chấp nhận nhất, nếu không muốn nói là không thểchấp nhận. Tôi hay ngủ trong giờ học. Mặc cho thứ 7 nào cũng được lớp trưởng rarả bài ca học sinh gương mẫu, nhưng tôi vẫn cứ vô tình ngủ quên vào một số giờnhất định. Lạ là Chuông Gió ngồi ngay trên tôi, nhưng không bao giờ quay xuốnggọi, hay gõ cho tôi một cái để tôi tỉnh ngủ. Tôi chỉ tỉnh táo vào giờ Lý. Tôi thíchnhững thứ rõ ràng, những định luật, những điều không dài dòng và ít biến đổi.Nhưng tại sao tôi thích nghe tiếng leng keng?!Một con người giỏi giang như vậy mà chịu bị một kẻ khó ưa chống đối, chắc làkhông dễ chịu gì. Chuông Gió đã tìm được cách phá đám lại tôi. Đúng là nhữngngười giàu có thì không bao giờ hết tham vọng.Cô chủ nhiệm giao cho lớp làm thực hành vật lý ứng dụng, Chuông Gió đã xungphong ngay, thế là tốt rồi, cả lớp được nhờ, chỉ tìm thêm một đồng sự nữa thôi. Tôiúp mặt xuống bàn, bắt đầu. Bỗng nghe loáng thoáng tên tôi ai nhắc. Chuông Gióquay xuống. Lần đầu tiên tôi thấy trực diện nụ cười ấy:- P ...