Danh mục

Cuộc đời xe buýt

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 201.41 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Em cứ lắc lư. Con đường làm em mệt nhoài. Nhìn hành khách trên xe lại càng ngao ngán. Người thì gật gù, cái đầu hết lắc bên này lại ngả ngửa sang bên kia. Có người còn chảy cả nước dãi, trông như đứa con nít. Có một vài hành khách miệng nhai chóp chép, tay cầm bắp ngô, ổ bánh mì hay một cái gì đó ăn được. Có một vài người trò chuyện rôm rả, lấn át cả tiếng đài FM đang phát kênh VOV giao thông, chuyên mục Giờ cao điểm. Và… ngồi trên người em...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cuộc đời xe buýt Cuộc đời xe buýt TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ THUÝ NGAEm cứ lắc lư. Con đường làm em mệt nhoài. Nhìn hành khách trên xe lại càng ngaongán. Người thì gật gù, cái đầu hết lắc bên này lại ngả ngửa sang bên kia. Có người cònchảy cả nước dãi, trông như đứa con nít. Có một vài hành khách miệng nhai chóp chép,tay cầm bắp ngô, ổ bánh mì hay một cái gì đó ăn được. Có một vài người trò chuyện rômrả, lấn át cả tiếng đài FM đang phát kênh VOV giao thông, chuyên mục Giờ cao điểm.Và… ngồi trên người em còn có một hành khách đặc biệt. Nàng thu hút em nhiều nhất… ***Em là một chiếc xe buýt, một chiếc xe cỡ bự. Thân hình em màu xanh hòa bình. Emmang con số 10 to tướng trước trán. Và… em là một tuyến xe đang được thí điểm bán vétự động. Tức là, chỉ có em và bác tài, không có tiếp viên.Em rất khó chịu, vì cứ bị thay bác tài liên tục. Khi em vừa quen quen với bác tài này,đùng một cái, đã lại thấy một bác tài khác lù lù xuất hiện, và bác tài em vừa mới quen lạibiến mất, lâu lâu mới gặp lại, thật đến buồn. Mà có phải bác tài nào cũng vui tính, dễ chịuđâu. Hơn nữa, đa phần bác tài đều cáu gắt, khó tính. Đến em còn thấy ngột ngạt, khó chịunữa, huống chi là hành khách. Em không biết tại sao. Nhưng có lần, em nghe hành kháchtrên xe nói chuyện với nhau. Họ bảo, làm nghề lái xe, suốt ngày phải căng mắt lên với bụiđường, xe cộ tấp nập, lúc nào cũng phải căng thẳng, tập trung hết sức, cho nên cái tính dễsinh ra cáu bẳn. Nghe cũng thấy có lý. Chắc là tại như thế nên các bác tài mới khó tính.Thôi thì em cũng thông cảm vậy.Chỉ chừng ấy chặng đường và cũng chỉ có một con đường duy nhất, hôm nào em cũng điđi lại lại, một ngày không biết chạy đến bao nhiêu lần như thế. Nhiều khi đến nhàm chán.Xe buýt nào cũng cùng chung một số phận như em. Nhưng mà nghĩ lại, được chu du bênngoài, nhìn đây đó, ngắm thành phố cũng thú. Cảnh bình minh tươi sáng, cảnh hoàng hônrũ buồn hay cảnh ban trưa nắng cháy em đều được thưởng ngoạn. Mỗi đoạn đường đi qualà mỗi sự trải nghiệm khác nhau. Bao nhiêu hoạt động của con người và của cảnh vật, trờiđất, em đều thu vào tầm mắt. Thú thật, nếu em là một nhà văn, ghi chép lại những gìthoảng qua và đọng lại trong đời mình, không biết sẽ dài bao nhiêu trang nữa. Rất nhiềucuốn tiểu thuyết sẽ ra đời. Rất nhiều truyện ngắn sẽ phôi thai. Và chắc cũng sẽ rất nhiềubài thơ xuất thần nữa.Mà cái phận của những thằng xe buýt như em cũng bất hạnh nữa. Sinh ra chẳng được đặttên, lại còn không cha không mẹ. Hết qua tay người này lại đến tay người khác. Suốtngày hít bụi đường, chứng kiến những vụ tai nạn ngợp cả mắt. Thế vẫn chưa đủ. Hết bịbác tài hành hạ, lại còn bị hành khách vứt rác bừa bãi lên người. Rồi thì mùi mắm tôm,đủ thứ mùi hôi thối cứ thế mà ngửi. Bịt mũi rồi vẫn còn phải ngửi. Rồi thì suốt ngày phảinghe đủ thứ âm thanh. Nào là tiếng chuyện trò huyên thuyên bát nháo, toàn chuyện trêntrời dưới đất. Nào là tiếng khóc ỉ ôi của trẻ nhỏ, tiếng cãi vã chanh chua, tiếng xì xào tonhỏ, tiếng quát tháo, chửi bới của bác tài…đủ thứ tiếng. Cái tai của em như muốn điếc.Mà nhiều khi điếc lại hay, cứ như vịt nghe sấm, đỡ mệt. Ấy mà lại không điếc được mớikhổ. ***Hầu như ngày nào nàng cũng cố định một đoạn đường dài từ đầu bến đến gần cuối bến.Nàng thường chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Đôi mắt buồn buồn và hay nhìn xa xăm,mông lung của nàng thường làm em chú ý. Ở nàng, đặc biệt là đôi mắt, toát ra vẻ gì đómơ mộng, lãng mạn của người nghệ sĩ. Rồi em thấy nàng lôi trong ba lô ra một cuốn sổmàu đen dày dày, nhỏ nhỏ. Nàng dở sổ ra, lấy cây bút ghi ghi chép chép gì đó. Chữ nàngđẹp lắm. Mặc dù em cứ lắc lư, lâu lâu bác tài lại cho em đứng ngắt đột ngột, các hànhkhách như muốn lộn nhào, đổ người về phía trước. Vậy mà chữ nàng vẫn đẹp. Nàng làmthơ! Em đang nhẩm đọc thì có một giọt nước rơi đúng vào chữ cuối câu, làm nhòe dấuchấm. Như vô thức, em nhìn lên mắt nàng. Trời ơi! Nàng đang khóc. Một giọt nước nữarớt xuống, và em đoán nó sẽ lại làm mờ mất một chữ nào đó trên trang sổ. Mắt nàng longlanh, còn đọng nước nơi vành mi. Bình thường, đôi mắt nàng đã buồn, giờ trông cònbuồn hơn. Em bối rối! Phải chi em là một hành khách. Và phải chi em ngồi cạnh nàng.Em sẽ đưa cho nàng tờ khăn giấy. Em không biết vì sao nàng khóc. Những cô gái đa cảmhay khóc mà không cần lý do. Rồi sau giọt nước mắt thứ ba hay thứ tư gì đó, nàng bỗngcười, cái nụ cười buồn buồn và lắc đầu. ***Hôm nay em buồn lắm. Lúc sáng, nghe bác tài nói chuyện với hành khách, thấy thươngcho công việc của những người lái xe. Ngày nào cũng phải dậy từ lúc ba rưỡi sáng, tốiđến chín, mười giờ mới được về nhà. Ngày nào cũng như ngày nào, chạy suốt cả mườisáu giờ đồng hồ, không biết đến chủ nhật và ngày lễ. Thế mà…lương chỉ có năm triệumột tháng. Nay lại thêm cái vụ bán vé tự động, phải v ...

Tài liệu được xem nhiều: