Danh mục

Cuộc Hôn Nhân Được Dàn Xếp

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 118.12 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (7 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tác giả: Lý Dị Vân (Trung Quốc) Một buổi chiều tháng mười một, bà Lâm dạo bước trên phố với chiếc cặp lồng bằng thép không rỉ. Trong cặp lồng là giấy chứng nhận chính thức từ cơ quan của bà. “Chúng tôi xác nhận đồng chí Lâm Mỹ chính thức nghỉ hưu danh dự - Nhà máy Ngôi sao đỏ Bắc Kinh”. Những nét chữ màu vàng trên tờ giấy đã chứng nhận điều đó.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cuộc Hôn Nhân Được Dàn Xếp Cuộc Hôn Nhân Được Dàn Xếp Tác giả: Lý Dị Vân (Trung Quốc)Một buổi chiều tháng mười một, bà Lâm dạo bước trên phố với chiếc cặp lồng bằng thépkhông rỉ. Trong cặp lồng là giấy chứng nhận chính thức từ cơ quan của bà. “Chúng tôixác nhận đồng chí Lâm Mỹ chính thức nghỉ hưu danh dự - Nhà máy Ngôi sao đỏ BắcKinh”. Những nét chữ màu vàng trên tờ giấy đã chứng nhận điều đó.Tờ giấy không nói rằng xưởng quần áo Ngôi sao đó đã đi đến phá sản, nhưng nghỉ hưudanh dự có nghĩa là bà Lâm sẽ không được nhận tiền lương hưu. Phá sản không phải làmột từ chính xác dành cho những doanh nghiệp thuộc sở hữu của nhà nước. Cụm từ “Tổchức lại nội bộ” là sau đó đã bị bỏ đi trong giấy chứng nhận và như vậy, tiền lương hưucủa bà Lâm bị giữ lại được coi là tạm thời.-Luôn có một con đường để đi lên núi – Bà Vương, hàng xóm của bà Lâm nói vậy saukhi được thông báo về tình cảnh của bà.-Và luôn có một cái xe Toyota ở nơi nào có đường đi.-Cô cứ tiếp tục đi, cô Lâm. Tôi biết cô là người lạc quan mà. Hãy luôn tích cực rồi cô sẽtìm được chiếc Toyota của mình.Nhưng nơi nào trên Trái đất này bà có thể tìm được con đường để lấp đầy khoản tiết kiệmđang teo tóp dần? Trong vài ngày, bà Lâm cứ tiếp tục cộng, trừ, nhân, chia và bà cho rằngkhoản tiết kiệm của mình sẽ duy trì được trong vong hai năm nữa nếu như bà có thể bỏqua một bữa ăn bằng cách chui lên giường ngay sau khi mặt trời lặn và nằm cuộn tròntrong quần áo để không phải cung cấp nhiên liệu cho cái lò sưởi không bao giờ cảm thấythỏa mãn trong suốt mùa đông dài lê thê của phương Bắc.-Đừng lo – Bà Vương nói khi họ gặp nhau ở chợ. Nhìn xuống cái củ cải duy nhất mà bàLâm mua cho bữa tối, bà chắp hai bàn tay như cầu Phật – Cô có thể kiếm một người nàođó.-Lấy chồng á? – Bà Lâm đỏ mặt.-Cô đừng có bảo thủ như thế. Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?-Năm mươi mốt.-Cô còn trẻ hơn tôi. Tôi đã năm tám tuổi rồi, nhưng tôi không cổ hủ như cô. Cô phải biếtrằng bây giờ không phải chỉ có mình bọn trẻ là độc quyền về hôn nhân đâu nhé.-Đừng biến tôi thành trò cười cho thiên hạ chứ.-Tôi nói nghiêm túc đấy, cô Lâm ạ. Có rất nhiều người già góa vợ trong thành phố. Tôichắc rằng cũng có những người giàu có, ốm yếu cần một ai đó để chăm sóc cho họ.-Chị muốn nói rằng, tôi có thể tìm công việc trông nom cho người già? – Bà Lâm hỏi.Bà Vương thở dài và giúi bà Lâm một cái.-Đầu óc của cô để đâu rồi. Không phải ngo trông nom mà la một người vợ. Bằng cách đó,ít nhất cô có thể thừa kế một ít tài sản khi chồng cô chết.Bà Lâm há hốc miệng. Bà chưa từng có chồng và viễn cảnh một người chồng chết làm bàthấy sợ. Bà Vương đã quyết tâm theo đuổi kế hoạch của mình và trong một thời gianngắn, bà đã tìm được cho bà Lâm một đám.-Bảy mươi sáu tuổi. Huyết áp cao và tiểu đường. Vợ mới chết. Sống một mình trong cănhộ ba buồng ngủ. Tiền lương hưu hai nghìn tệ một tháng. Hai con trai đã kết hôn và làmviệc cho chính phủ, lương cao – Bà Vương nói, ngạc nhiên vì bà Lâm vẫn không mảymay xúc động – Thôi nào, cô Lâm, cô có thể tìm được ở đâu một ông chống tốt hơn thế?Ông lão ấy chẳng bao lâu nữa sẽ chết còn mấy anh con trai giàu có cũng chẳng tiếc gì chỗtiết kiệm mà ông lão đã cho cô. Tôi nói cho cô nghe nhé. Đấy là gia đình có tư cách nhấtmà tôi từng biết. Nhưng trong số rất nhiều người phụ nữ khác, họ chỉ chọn mình cô. Tạisao? Vì cô chưa từng kết hôn và không có con cái gì cả. Mà tiện đây tôi cũng muốn hỏisao trước đây cô không lấy chồng nhỉ? Cô chưa từng nói cho tôi biết lí do đâu đấy.Bà Lâm mấp máy miệng:-Tại vì…-Nếu cô không muốn thì cũng không cần phải kể cho tôi đâu. Dù sao họ cũng không thíchnhững người đã có một lũ con cháu. Chính tôi cũng không tin vào mấy bà mẹ kế đâu. Aicó thể đảm bảo họ sẽ không tuồn của cải về cho con cháu họ chứ. Nhưng cô là một ngườirất tốt. Tôi đã nói với họ rằng, nếu chỉ còn một người trung thực duy nhất còn lại trên thếgiới này thì người đó chính là cô, cô Lâm ạ. Cô còn lưỡng lự gì nữa?-Sao họ không thuê người chăm sóc cho ông ấy? – Bà Lâm hỏi, nghĩ về hai người contrai mà rất có thể sẽ sớm trở thành con bà – Tính về lâu về dài thì sẽ rẻ hơn nhiều.-Cô có biết mấy con bé bán hàng ngoài chợ thế nào không? Bọn nó lười biếng và lúc naocũng rình ăn trộm tiền của các ông chồng. Chúng bỏ mặc ông chồng già ngồi trên đốngphân cả ngày. Thuê mấy đứa như thế chỉ chóng đẩy ông ta đến chỗ chết mà thôi.Bà Lâm buộc phải đồng ý với điều đó, quả thực, tìm một người phụ nữ lớn tuổi là sự lựachọn khôn ngoan. Được bà Vương hộ tống, bà Lâm đến dự buổi phỏng vấn với hai anhcon trai và những cô vợ của họ. Sau một giờ hỏi han, hai anh con trai nhìn nhau và hỏi bàLâm có cần thời gian để suy nghĩ về cuộc hôn nhân này không. Không cần phải nghĩnhiều, bà chuyển về ngôi nhà mới trong vòng một tuần sau đó. Chồng của bà, ông Đườngđau ốm hơn bà nghĩ. “Bệnh Alzheimer”, một cô cháu gái nói với bà trong bữa tối của lễcưới.Bà Lâm gật đầu, không biết đó là bệnh ...

Tài liệu được xem nhiều: