Thông tin tài liệu:
Chọn lựa có phải là một quyết định khó khăn hay không? Thật ra chẳng có gì là khó cả. Thoạt đầu con người chọn lựa là để được những gì tốt nhất cho mình. Chọn lựa là hành vi tự phục vụ, là một thôi thúc không cưỡng lại được. Sau đó, nhờ có may mắn, nhờ đã sống đủ thọ rồi, người ta mới nghiệm ra rằng cuộc đời thật là nghịch lý. Càng dành phần ít cho mình, thì mình lại càng được hưởng nhiều hơn.
...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cuộc sống là những sự lựa chọn-4.Vườn địa đàng
http://blogtiengviet.net/kimhandu Design by kim_han_zoo !
4. Vườn Địa Đàng
Chọn lựa có phải là một quyết định khó khăn hay không?
Thật ra chẳng có gì là khó cả. Thoạt đầu con người chọn lựa là để được những gì tốt nhất cho
mình. Chọn lựa là hành vi tự phục vụ, là một thôi thúc không cưỡng lại được. Sau đó, nhờ có
may mắn, nhờ đã sống đủ thọ rồi, người ta mới nghiệm ra rằng cuộc đời thật là nghịch lý.
Càng dành phần ít cho mình, thì mình lại càng được hưởng nhiều hơn.
Thật ra chẳng có gì nhiều để phải nhớ. Không ai lấy không (Lấy mà không phải trả) được cái
gì. Ăn bánh thì phải trả tiền. Được cái này thì phải mất cái kia; cho đi cái này thì nhận được
cái kia. Chỉ cần áp dụng khuôn vàng thước ngọc này thì chúa sẽ ở bên mình.
... Chiếc xe buýt đưa chung tôi đến một ngôi làng nhỏ nép mình dưới chân núi. Trời đang
mưa khi chúng tôi bắt đầu leo núi. Càng lên cao càng khó trèo. Với cao độ 1.342 mét, ngọn
núi này dốc hơn ngọn núi trước mà chúng tôi đã leo. Phải cẩn thận ở mỗi bậc thang, nó lượn
lên rồi nó lại lượn xuống.
Chúng tôi leo đã được vài tiếng đồng hồ thì ngừng chân ở một quãng rộng. Đường lên núi bắt
đầu dốc đứng. Giống như bắc thang lên thiên đình vậy, đường thang rất dốc và hẹp. Mỗi bước
đi lên lại đòi hỏi nghị lực cao hơn và chú tâm hơn trước.
Một người đàn ông chợt hiện ra ở khúc quanh, trên lưng gùi một ôm những cây đòn dài bằng
gỗ. Anh ta cao và gầy, rem ra không phải là mạnh, nhưng vẫn quyết tâm mang trên lưng cả
một trọng lượng bằng hoặc nặng hơn anh. Hỏi thì anh mĩm cười nói mang lên cho nhà chùa
trên đỉnh núi.
Chúng tôi đồng hành cùng anh; cùng nghỉ, cùng leo. Ở một trạm dừng chân, tôi mua nước và
chuối cho anh. Tôi ngạc nhiên vì sức mạnh và quyết tâm của anh khi chúng tôi leo gần đến
đỉnh. Tôi đã hết hơi, toàn thân bị căng kéo quá mức chịu đựng. Mỗi bậc thang là một cực hình
cho các cơ bắp, thế nhưng bằng cách nào đó tôi như được thêm sức để leo lên tiếp.
Cuối cùng chúng tôi đã lên đến đỉnh...
Cuộc Sống Là Những Sự Lựa Chọn
1
http://blogtiengviet.net/kimhandu Design by kim_han_zoo !
Nhiều người thường có thể có những hành động phi thường- dù tốt dù xấu- bằng cách chọn
lựa và thực hiện từng bước một.
Ngắm nhìn anh thanh niên gùi những đòn dài lên núi dốc tôi đã nghĩ đến điều này. Tôi cũng
liên tưởng đến tôi mấy chục năm về trước.
.... Sau đám cưới tôi mở ngăn kéo lấy ra xấp hóa đơn phải thanh toán. Số tiền phải trả nhiều
gấp 50 lần lương tháng của tôi. Mà tôi phải ăn, phải mặc, phải sinh hoạt nữa chứ. Giọng nói
thầm lặng trong tôi bảo tôi phải chịu trách nhiệm thanh toán số nợ này. Tôi đã thành thật nói
với đám chủ nợ và thương lượng để được trả dần cho đến khi hết nợ. Rồi trong tôi như có một
sức mạnh dấy lên, càng ngày càng lớn, nó giúp tôi vượt dốc và trả được hết nợ...
Mỗi khi tôi có một chọn lựa thì, dù hay dù dở, bản thân chọn lựa ấy là một điểm khởi đầu. Rồi
trong tôi phát một sức mạnh dẫn dắt tôi đi qua mọi sự việc cần làm để biến ý tưởng thành
hiện thực. Để khi hồi tưởng lại, những gì tưởng chừng không thể đã liên tiếp trở thành có thể
bởi chính sự chọn lựa của tôi.
... Sau khi nghỉ ngơi và ngắm cảnh, chúng tôi trở xuống ngôi làng dưới chân núi. Lúc ấy trời
đã tối. Chúng tôi ghé một quầy thực phẩm để ăn bữa tối trước khi quay về phòng khách của
chùa. Tôi chỉ mua một gói bánh ngọt, một tô mì ăn liền, và một nải chuối, thế mà chủ quầy
viết ra giấy con số 20 đô la, nói lý thế nào cũng không chịu bớt giá. Làng này chỉ có quầy này
là một. Tuy bụng đói tôi vẫn trả lại các thức đã mua và bước ra cửa. Anh ta liền reo gọi tôi,
rồi viết ra giấy con số 3 đô la. Tôi nghĩ, còn hơn thế nữa.
Sáng hôm sau chúng tôi lên xe buýt ra thành phố. Lúc ấy xe mới chỉ có phan nửa ghế có
người. Chúng tôi thích thú ngắm nhìn một bà khách đang tìm mọi cách để không cho ai ngồi
ghế bên cạnh bà. Bà để túi xách của mình lên phần ghế đó. Mỗi khi xe dừng lại ở rước thêm
khách, những khách mới đi ngang qua hàng ghế của bà, trông thấy cái túi xách đành phải tìm
ghế khác. Bà không ngước nhìn lên. Nếu có khách nào đứng dây dưa nhìn vào cái ghế có túi
xách, thì bà lại chỉ vào cái túi như thế nói rằng chỗ này có người rồi.
Rồi xe buýt cũng đầy người ngồi, trừ cái ghế có túi xách của bà. Một cô bé tuổi 13 lên xe,
bước men lại cái ghế ấy thì thấy có cái túi. Bà khách lắc đầu ra hiệu không được ngồi. Cô bé
đành đứng nhìn.
Lúc này dường như bác tài đã quan sát thấy từ lâu rồi. Bác ta dừng xe lại, bước đến cái ghế
ấy, xách cái túi đặt lên lòng bà khách, rồi ấn em nhỏ vào ghế.
Hành khách trong xe vỗ tay hoan hô. Bà khách nọ bối rối bất an. Ở trạm dừng kế tiếp, bà lon
ton xuống xe.
Xe đi càng lúc càng xa cái làng nép dưới chân núi, tôi cảm nhận một nỗi buồn dâng lên. Xe
lên đến thành phố thì tôi hoàn toàn suy sụp tinh th ...