Tình yêuTrạng thái cao nhất của tình yêu không phải là mối quan hệ chút nào, nó đơn giản là trạng thái của bản thể bạn. Cũng như cây có mầu xanh, tình yêu là việc yêu. Cây không xanh vì người đặc biệt nào, không phải là khi bạn tới thì chúng mới trở nên xanh.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
CUỘC SỐNG TÌNH YÊU VÀ NỤ CƯỜI - Phần 5 Life, Love, Laugh 1Tình yêuTrạng thái cao nhất của t ình yêu không phải là mối quan hệ chút nào, nó đơn giản làtrạng thái của bản thể bạn. Cũng như cây có mầu xanh, tình yêu là việc yêu. Cây khôngxanh vì người đặc biệt nào, không phải là khi bạn tới thì chúng mới trở nên xanh. Hoa cứlan toả hương thơm của nó dù có ai tới hay không, dù có ai ca ngợi hay không. Hoakhông bắt đầu toả ra hương thơm của nó khi nó thấy rằng một nhà thơ lớn đi qua - Bâygiờ người này sẽ ca ngợi, bây giờ người này sẽ có khả năng hiểu mình là ai. Và nókhông đóng các cánh cửa của nó lại khi nó thấy rằng một người ngu, người ngốc đi quađó - vô nhạy cảm, đờ đẫn, chính khách hay cái gì tựa như vậy. Nó không đóng bản thânnó lại - Phỏng có ích gì? Tại sao lại rải ngọc trước kẻ đáng ghét? Không, hoa cứ lantoả hương thơm của nó. Đó là trạng thái của bản thể, không phải là mối quan hệ. Life, Love, Laugh 2Phép màu của tình yêuMột bài thơ của nhà huyền môn Ấn Độ Kabir:Tôi phải tới ai để biết về người yêu của mình?Kabir nói: Vì ông chẳng bao giờ có thể thấy rừngNếu ông bỏ qua cây,Cho nên người đó có thể chẳng bao giờ được tìm thấy trong trừu tượng.Hỡi người tìm kiếm: Mảnh đất của ta là mảnh đất không buồn.Ta kêu to cho mọi người, cho vua và kẻ ăn xin,Hoàng đế và fakir -Bất kì ai tìm chỗ trú ngụ ở chỗ cao nhất,Để tất cả tới và định cư ở mảnh đất của ta.Để người mệt mỏi tới và bỏ gánh nặng của người đó ở đây.Cho nên sống ở đây đi, anh trai ơi,Rằng anh có thể đi ngang qua bờ bên kia dễ dàng.Đó là mảnh đất không đất không trời,Không trăng không sao.Vì chỉ có rạng ngời chân líToả sáng trong durbar của thượng đếKabir nói: Hỡi người anh em yêu mến:Số không chính là bản chất gìn giữ chân lí.Tình yêu là phép màu duy nhất có đó. Tình yêu là chiếc thang từ địa ngục lên cõi trời.Tình yêu biết rõ, các bạn tất cả đều đã biết. Tình yêu bị bỏ lỡ, bạn bỏ lỡ cả cuộc đờimình. Những người hỏi về Thượng đế thực tế không hỏi về Thượng đế đâu; thay vì hỏi,họ đang tuyên bố rằng họ vẫn không biết tình yêu là gì. Người biết tình yêu đã biết Ngườiyêu: tình yêu là cái nhìn thấu tỏ vào Người yêu. Người hỏi về ánh sáng đơn giản nói rằng Life, Love, Laugh 3người đó mù. Người hỏi về Thượng đế đơn giản nói trái tim người đó vẫn không nở hoatrong tình yêu.Đừng bao giờ hỏi về Thượng đế. Nếu bạn không thể thấy ngài điều đó đơn giản chỉ rabạn không có mắt để thấy. Nếu bạn không thể nghe thấy ng ài điều đó đơn giản chỉ ra bạnđiếc. Nếu bạn không thể chạm được ngài điều đó đơn giản chỉ ra bạn không có tay - rằngbạn không có nhạy cảm nào. Thượng đế không phải là vấn đề, Thượng đế không thể làvấn đề được. Thượng đế không xa xôi gì. Thượng đế là ở đây bây giờ. Tất cả mọi thứhiện hữu, đều ở trong Thượng đế và là Thượng đế - cho nên làm sao Thượng đế có thể làvấn đề được? Thượng đế không phải để được tìm: bạn sẽ tìm ngài ở đâu? Ngài ở mọi nơi- bạn chỉ phải học cách mở con mắt của tình yêu ra thôi. Một khi tình yêu đã thấm nhuầnvào tim bạn, Thượng đế ở đó. Người yêu là ở trong xúc động của tình yêu: trong tầm nhìncủa tình yêu là tầm nhìn của Thượng đế.Cho nên tính thượng đế là giả kim thuật thực bên trong duy nhất: nó biến đổi cuộc sốngvật chất của bạn thành điều thiêng liêng. Nó là giả kim thuật duy nhất, tôi nói vậy đấy,bởi vì nó thay đổi kim loại cơ sở hơn thành vàng. Không có tình yêu, cuộc sống thành đờđẫn, xám xịt - không mầu sắc, không bài ca, không lễ hội. Người ta có thể kéo lê, vàngười ta có thể hi vọng chỉ cái chết: cái chết sẽ tới và làm nhẹ bạn khỏi chuyện kéo lê lâudài. Tình yêu đem tới mầu sắc: mầu xám đột nhiên trở thành cầu vồng, bùng nổ thànhnghìn lẻ một mầu sắc, và cái xám xịt đờ đẫn trở thành phiêu diêu. Tình yêu thay đổi toànbộ bầu khí hậu của bản thể bên trong của bạn - và với thay đổi đó toàn thể sự tồn tại đượcthay đổi. Không cái gì thay đổi ở bên ngoài - nhưng một khi bạn đầy tình yêu, bạn có sựtồn tại hoàn toàn khác sẵn có cho bạn.Thượng đế và thế giới không phải là hai điều, nó là một sự tồn tại duy nhất. Chỉ có mộtsự tồn tại: được nhìn mà không có tình yêu, nó có vẻ vật chất; được nhìn không có tìnhyêu, Thượng đế trông như thế giới - sansara. Được nhìn có tình yêu, thế giới được biếnđổi, được thay đổi... và chính thế giới này trở thành thiêng liêng.Vâng, thế thì trong cái nhìn có âm nhạc. Khi tình yêu được bừng lên, thế thì phép màuxảy ra - ngay cả trong cái nhìn cũng có âm nhạc; trong âm thanh, có im lặng chói sáng.Tình yêu là phép thần. Và toàn thể giáo huấn của Kabir là về tình yêu: ông ấy gọi tìnhyêu là giai điệu thiêng liêng. Trái tim, đập rộn ràng trong tình yêu, trở thành chiếc sáotrên môi của Thượng đế... và bài ca được sinh ra. Bài ca đó là tôn giáo. ...