Tí tách, tí tách, cơn mưa chóng vánh ào đến rồi rút đi, để lại trong gió Seoul một chút hơi ẩm và cái ướt át của buổi chiều mùa hạ.Tôi bước ra hành lang, Seoul sau cơn mưa đẹp lạ, ẩm ướt, trong vắt và mát lạnh như cảm giác được ăn một cây kem cam giữa cái nắng gắt của buổi trưa hè.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cuối Cùng, Anh Cũng Tìm Được EmCuối Cùng, Anh Cũng Tìm Được EmTí tách, tí tách, cơn mưa chóng vánh ào đến rồi rút đi, để lại trong gió Seoul mộtchút hơi ẩm và cái ướt át của buổi chiều mùa hạ.Tôi bước ra hành lang, Seoul sau cơn mưa đẹp lạ, ẩm ướt, trong vắt và mát lạnhnhư cảm giác được ăn một cây kem cam giữa cái nắng gắt của buổi trưa hè.Ánh nắng chiều tà nơi cuối trời hắt lên những tia sáng nhàn nhạt ẩn nấp sau tòa nhàkí túc xá, dịu dàng phủ lấy bóng dáng đầy phóng khoáng của một người con trainơi ban công của toà nhà đối diệnBạn có thể tin hoặc không tin, nhưng chỉ một khoảnh khắc đó thôi, cái hình ảnh kìdiệu ấy thực sự đã in chặt trong tim tôi một thứ cảm xúc vô cùng đặc biệt!Thực ra, tình yêu vốn là cảm tính. Rất khó để trả lời rằng vì sao bạn yêu anh ấy haycô ấy?Vì anh ấy đẹp trai?vì cô ấy dễ thương?Nếu thật sự bạn có thể đưa ra một lý do, thì tôi tin rằng vốn là bạn đang lầm tưởngmột thứ gì đó khác là tình yêu mất rồi.Tôi nhớ có người nói rằng, tình yêu thì chỉ có duy nhất, nhưng những thứ tình cảmna ná như thế thì có rất nhiều.Ấy… có phải bạn đang nghĩ là tôi yêu người con trai ấy ngay từ cái nhìn đầu tiêntừ một khoảng cách khá xa đấy chứ?Đừng thiếu thực tế như thế. Thực sự thì tôi chỉ cảm thấy rất ấn tượng, rất ấn tượngvới hình ảnh của người con trai ấy. Cứ như anh sinh ra từ ánh nắng mặt trời, chỉvậy thôi!Cũng có thể, với khoảng cách ấy mà thế giới qua đôi mắt của tôi lúc đó lại có chútgì đó mờ ảo và thi vị hơn chăng?Bởi vậy, dù rất tò mò người con trai ấy là ai, trông như thế nào, tôi cũng không hềcó ý định sẽ tìm cách tiếp cận làm quen với người con trai ấy.Khi bong bóng vỡ tan, không phải chỉ còn lại xà phòng sao?Dưới cái ráng của hoàng hôn, hình ảnh của anh không thể nhìn rõ bởi bị ngượcsáng, nhưng cứ thế mà bước thẳng vào và chiếm lấy một góc trong trái tim nhỏ bécủa tôi…****Heechul hyung ah!Em hỏi chút,cái phòng góc bên phải lầu 4 toà nhà đối diện lànhà số mấy vậy ạ?-tôi mơ màng hỏi.411 có gì không nhóc?-Heeechul hyung trả lời.Em có biết anh chàng có vẻ ngoài lãng tử hát rất hay hôm khai giảng đầu năm màbọn con gái lớp mình hay bàn tán không?-Heechul hyung nói.Cũng chẳng có gì là lạ khi con trai, mà nhất là những anh chàng biết đàn hát mộttẹo, đẹp trai một tẹo là chủ đề truyền thống bất thành văn trong các cuộc buônchuyện dài tập của tụi con gái nhiều chuyện trong lớp tôi.Nhưng thường thì tôi không để ý lắm, vì vốn là cái gì không liên quan đến mình thìmình cũng chẳng quan tâm làm gì!- Có liên quan gì sao ạ? – Tôi chán nản hỏi.Không phải bọn nó đã nói chuyện về cái anh chàng này suốt cả học kỳ, đến mứcmột đứa ít chú ý như tôi cũng phải có chút chút ấn tượng rồi sao?- Đương nhiên rồi! đó chính là chủ ngôi nhà mà em mới hỏi hyung đó.- Vậy sao? – Tôi nói nhưng cũng không tập trung lắm.Một thoáng ý nghĩ chợt chạy qua trí óc tôi. Có khi nào người đó chính là người màtôi vẫn nhìn thấy ngoài ban công không?Dạo này tôi có một thói quen mới: hóng gió lúc chiều muộn. Đây là một lý do hoànhảo để mỗi ngày đều được ngắm nhìn hình ảnh của anh, mờ ảo sau nắng chiều tà !Dường như anh ta lúc nào cũng ở đúng vị trí ấy, lúc nào cũng tỏa nắng như thếkhiến người ta phải chói mắt và lặng cả người.Anh đến như chút nắng bình yên…****Cũng từng có lúc tôi chợt nghĩ rằng, có khi nào, anh cũng đang đứng đó chờ đểgặp” tôi, đúng như cái cách mà mỗi ngày tôi đều ấp ủ một niềm vui bé nhỏ khithấy anh, ngược qua ánh nắng và xuyên qua những cơn gió lộng của buổi chiềuhạ.Tôi không phải người yêu bằng mắt, thậm chí Heechul hyung đã từng phán rằng,tôi có mắt cũng bằng thừa (trong cái thế giới quan hạn hẹp của hyung ấy, mắt củabạn mà không để… ngắm trai xinh,gái đẹp thì đều phí phạm cả!).Vì thế, tôi đã từng khá bất ngờ về chính bản thân mình khi bị thu hút bởi anh--mộtngười con trai thậm chí không nhìn rõ mặt– chỉ bằng cái phong thái ấy, cái dáng điệu ấy, cái bình thản và êm dịu của anhdưới ánh chiều tà.Cái bình lặng khiến người ta cảm thấy có một chút gì đó vừa lạ lẫm, vừa xa cách,lại vừa bị hấp dẫn không tả nổi.(Lại là) Heechul hyung cũng từng nói rằng, người thận trọng như tôi rất khó mởlòng để yêu người khác. Thực ra thỉnh thoảng tôi thấy ông anh này nói cũng…đúng.- Nhóc à, làm bạn với gió và mây vẫn chưa chán sao? Ông mặt trời đã xuống núirồi đó! – Giọng Heechul hyung váng cả hành lang. – Mau đi ăn cơm thôi!- Dạ đợi em một chút em vào liền! – Tôi vui vẻ nói rồi bước vào trong phòng.- Hôm nay gió mát ghê! – Heechul hyung khoan khoái nói. – Ơ?hyung ấy chợt kêu lên làm tôi giật cả mình:- Sao vậy hyung? – Tôi vừa hỏi vừa nhìn ra ban công- Kia không phải là anh chàng hát rất hay hôm khai giảng ở trường mình đó sao?- vậy sao hyung? – Tôi lơ đãng hỏi.- Em biết mà, mấy đứa con gái trường minh thích anh ta như điếu đổ ! – Heechulhyung nói, giọng đầy cảm xúc.- Dạ em ...