Thông tin tài liệu:
Trời nổi những cơn gió mùa thu dữ dội và mưa như trút, sấm chớp xé tan đêm đen bằng những tiếng nổ kinh hoàng... Chiếc xe bò chậm như rùa trên con đường ngoằn ngoèo, hết ngoặc bên này lại ngoặc bên kia. Lục Hiểu Phù chống lại cái rét kinh người bằng cách thu mình trong tấm áo choàng rộng thùng thình. Nhìn Vũ Đan Dung trên chiếc băng ca, lòng như thắt lại. Trông cô bạn như đang ngủ, nhưng rồi nàng nhận thấy hai mắt bạn đột ngột mở trừng trừng vẻ đau đớn cực độ,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Cuối Trời Vẫn NhớCuối Trời Vẫn Nhớ Dạ Miên Cuối Trời Vẫn Nhớ Tác giả: Dạ Miên Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 18-October-2012Trang 1/99 http://motsach.infoCuối Trời Vẫn Nhớ Dạ Miên Chương 1 -Trời nổi những cơn gió mùa thu dữ dội và mưa như trút, sấm chớp xé tan đêm đen bằng nhữngtiếng nổ kinh hoàng...Chiếc xe bò chậm như rùa trên con đường ngoằn ngoèo, hết ngoặc bên này lại ngoặc bên kia.Lục Hiểu Phù chống lại cái rét kinh người bằng cách thu mình trong tấm áo choàng rộng thùngthình. Nhìn Vũ Đan Dung trên chiếc băng ca, lòng như thắt lại.Trông cô bạn như đang ngủ, nhưng rồi nàng nhận thấy hai mắt bạn đột ngột mở trừng trừng vẻđau đớn cực độ, rõ ràng đang bị những cơn co giật hành hạ.Hiểu Phù lâm râm khấn nguyện qua từng hơi thở:Lạy Chúa, hãy phù hộ cho Đan Dung qua khỏi tình cảnh này... Đan Dung mắt mở to, bắt gặpluồng mắt của Hiểu Phù, cô khẽ ra hiệu bảo Hiểu Phù đến gần mình. Giọng cô nhẹ như gióthoảng.– Lẽ ra tôi phải nói với bạn về cái thai trong bụng tôi, nhưng tôi xấu hổ quá.Điều đó trái với đạo đức nghiêm ngặt. Cuộc sống của tôi đúng là khác hẳn mọi cuộc sống mà tôihằng mơ ước.Hiểu Phù dịu dàng đặt bàn tay lên môi Đan Dung, ngăn bạn không nên nói nữa.– Bạn cố ngủ một giấc, Đan Dung.Đan Dung cố nhắm mắt, nhưng không sao ngủ nổi vì những cơn đau thắt đến gần nhau hơn, côcảm thấy toàn thân rã rời. Tuy vậy trí óc cô vẫn tỉnh táo và thanh thản, cặp mắt mở to. Cái thaitrong bụng cô... Mầm sống bé nhỏ đang hồi sinh trong mạch đập, của cô là trai hay gái? Nhữnghình ảnh thời thơ ấu của bản thân cô hiện ra trong óc với cánh đồng xanh rờn và bầu trời xanhngắt đằng sau vòm lá cây mùa thu vàng rậm...– Đan Dung!Tiếng gọi như vọng từ xa xăm, nhưng khi ngước mắt lên cô thấy Hiểu Phù đang cúi xuống nhìnmình.– Bạn đau lắm phải không Đan Dung?Khuôn mặt Đan Dung xám lại, nhưng cô vẫn cố mỉm một nụ cười yêu ớt.– Sắp đến bệnh viện chưa, Hiểu Phù?– Đến ngay thôi, bà mẹ trẻ ạ! Bạn cố gắng chịu đựng được không?Đan Dung gật đầu, có ghìm cơn co thắt đang rung chuyển cả người cô. Lúc này các cơn đaumau hơn. chỉ hai hoặc ba phút thân thể cô lại run lên bần bật.Trang 2/99 http://motsach.infoCuối Trời Vẫn Nhớ Dạ MiênHiểu Phù nhìn bạn. liên tưởg đến một ngọn nến đang bập bùng... chờ tắt.Nàng thì thầm:– Lạy chúa? Nếu như có bùa thiêng... Thì chính là lúc này đâỵ. Nhưng Đan Dung không chịuđựng nổi nữa rồi.Giọng cô nhẹ lên như hơi thở:– Có một thứ tôi muốn giao cho bạn...Cô lấy trong túi áo ra một sợi dây chuyền với chiếc mặt hình quả tim bằng vàng run rẩy trao choHiểu Phù với đôi bàn tay gầy guộc xanh xao của mình.– Đây chính là bùa hộ mệnh rất thiêng liêng... anh đã tặng cho tôi. Tôi hứa sẽ giữ mãi bênmình, hoặc truyền lại cho con. Nếu như tôi không còn sống được...Điều băn khoăn ấy chiếm lĩnh tâm trí Hiểu Phù. Nhưng nàng không thể hỏi gì vào lúc này, tìnhcảm của Đan Dung chỉ có thể nói lời xoa dịu:– Bạn không thể nghĩ thế Đan Dung!– Bạn sẽ sống!Đan Dung ấn sợi dây chuyền vào tai bạn thì thầm:– Tôi nhờ bạn giữ sợi dây chuyền này... Sao này giao lại cho con tôi... Hãy nhớ đừng nói cho nóbiết về thân phận của mình... Đừng nói cho nó biết mẹ nó là ai....Hãy giúp tôi chôn vùi cái quákhứ đau buồn này... và thay tôi mang đến cho nó một mái ấm hạnh phúc...Hiểu Phù quay mặt giấu đi dòng nước mắt... Nhưng hơi thở của Đan Dung vẫn rất gần bên tainàng:– Hiểu Phù, tôi mang ơn bạn... Tôi sẽ nghĩ đến đời này đã có một người bạn tốt.Hiểu Phù chưa kịp nói gì thì những tiếng còi hụ đã vang lên. Nàng nhìn những con người mặcáo choàng màu trắng đưa Vũ Đan Dung lên chiếc băng ca vào một căn phòng màu trắng...Hiểu Phù ngồi co rúm trong dãy hành lang lạnh lẽo. Trời vẫn mưa, vẫn gió...Mỗi khoảnh khắc chờ vô tận... Bỗng nàng tưởng chừng như vô tận... Bỗng nàng đứng bật lên vìmột tiếng thét rất to vang tới, tiếng thét vọng ra từ căn phòng màu trắng như muốn xé ta mànđêm... xé tan vũ trụ....Sau đó không gian lại rơi vào sự tĩnh lặng...Cánh cửa từ tù mở ra, Hiểu Phù nhìn khuôn mặt vị bác sĩ... và nàng hiểu đã xảy ra chuyện gì... ýnghĩ kinh hoàng ấy làm toàn thân nàng cứng đờ như hóa đá.Vị bác sĩ đặt một bàn tay an ủi lên vai nàng:– Thật ra người mẹ ấy mang một chứng bệnh vào thời kỳ sau cùng. Chúng tôi đã hết sức cốgắng, nhưng thật đáng tiếc...Trang 3/99 http://motsach.infoCuối Trời Vẫn Nhớ ...