Những ngày cuối đông, cái im vắng, buồn tẻ thường diễn ra ở Bãi Nam Hòn Khoai. Thật thế, nhưng theo ông già gác đèn biển, ông Hai Hòn, nguyên nhân gây ra cảnh tượng đó đều do những tảng đá chông chênh ngồi gần mé nước: Những tảng đá mốc trắng, kể cả những tảng đá ngồi lẻ loi trên vách núi đều tư lự, khi ngóng dòm ra biển cả, khi lơ mơ nhìn lên trạm đèn ngất nghểu, xam xám. Thảm hại hơn, chính tấm thân của nó lem luốc những vết bẩn và những chữ “nhớ”,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đá trắng Đá trắng TRUYỆN NGẮN CỦA NGUYỄN THANHNhững ngày cuối đông, cái im vắng, buồn tẻ thường diễn ra ở Bãi Nam Hòn Khoai. Thậtthế, nhưng theo ông già gác đèn biển, ông Hai Hòn, nguyên nhân gây ra cảnh tượng đóđều do những tảng đá chông chênh ngồi gần mé nước: Những tảng đá mốc trắng, kể cảnhững tảng đá ngồi lẻ loi trên vách núi đều tư lự, khi ngóng dòm ra biển cả, khi lơ mơnhìn lên trạm đèn ngất nghểu, xam xám. Thảm hại hơn, chính tấm thân của nó lem luốcnhững vết bẩn và những chữ “nhớ”, “cô đơn”, “BB!”, “em yêu”, “buồn”...Thế nên những ngày này, ông Hai Hòn uể oải ít chịu lui tới Bãi Nam mặc dù so với BãiChướng, nhà ông ở gần Bãi Nam gấp mười lần. Lại nữa, ông già không muốn nhìn cảnhtượng mặt trời sắp lặn xuống biển.Nói thế, không phải tuyệt nhiên ròng rã hàng tháng trời ông Hai Hòn chỉ một việc mảimiết leo ngược lên trạm đèn. Còn mấy ngày đi săn kỳ đà, mấy ngày đánh cá, mấy ngàytrồng rau tỉa hạt và thỉnh thoảng theo sau con chó đốm Mi Mi xuống Bãi Nam nhận mộtít quà, một ít muối, khô cá dứa, cá khoai, vài chục xâu tôm lụi phơi khô của người quentừ Rạch Gốc, Kinh Năm, Cái Xép... gửi ra. Có cả vài chai rượu nếp uống gần cháy cổ củaông Hai Lộng ở Rạch Tàu.Nhưng đùng một cái, ông già đổi ý và đảo lộn mọi sinh hoạt hằng ngày. Ông lên lên,xuống xuống Bãi Nam như ăn cơm bữa.Do Bời chăng? Chính anh Trung đội trưởng Thông tin ấy đã xui khiến ông già trở nênkhác thường. Ngay từ hôm anh em Bời trên đỉnh dọn xuống Bãi Nam ở, chưa vào nhữnggian nhà gạch thấp lè tè giáp với mé nước đã thấy ông già gác đèn có mặt tại đây. Ông tựxếp cho mình một việc giúp bộ đội: Cầm mấy nhánh cây tuốt hết lá quơ quét trên nền xi-măng nham nhở...Chuyện thật đơn giản, ấy thế mà ông già có vẻ nghiêm nghiêm, trịnh trọng. Ông quơ quétchậm rãi, thật nhẹ nhàng đến đỗi không nghe thấy tiếng chổi kéo sột soạt trên nền xi-măng.Mời các chú vào! Xin mời!Ông già nhanh nhẩu lên tiếng rồi không từ giã ai, ra về. Bời cầm giữ ông nán lại cáchmấy cũng không được.Rồi tiếp sau, ông già lui tới với anh em Bời thường xuyên như lui tới trạm đèn vậy. Hoàntoàn ông già đến đây không phải chỉ vì việc nhận quà, loại trừ khả năng dòm ngó thămnom chiếc ghe mới đóng còn dở dang nằm xểnh trên bãi cát...Lần nào cũng thế, chưa tới nhà, ông già đã lên tiếng trên triền dốc:Bời đâu? Có đứa nào rảnh đi lên nói với Bé Bảy cắt cho ít đọt rau thơm. Ăn uống gìkham khổ vậy? Nghe rõ chưa? Trả lời...Bời đâu? Ban đêm mắc trực máy thì thôi, bằng không, ngó giùm lên ngọn đăng coi cócháy đều không? Hai mươi giây, bốn chớp. Nhận rõ? Trả lời ...Tiếng ông Hai Hòn oang oang, khản đặc từ trên triền dốc và suốt dọc đường vào tới nhà.Hởi vắng mặt. Bời và vài anh em ở nhà ra đón khách. Anh bỏ dở hết chuyện vặt vãnh nhưnhen lửa, lặt rau sau bếp để kè kè bên khách, hơi khép nép, khác hẳn anh Đại đội trưởngHởi vừa nói chuyện tự nhiên vừa nhấp nháp với ông già cốc rượu trắng. Chẳng vậy, Bờicòn “dạ rõ, dạ rõ” lia lịa nghe phát mệt.Thật cũng khó cho Bời xử lý: Ông khách có chịu ngồi yên một chỗ đâu. Đằng này, haitay ông khách chắp sau đít, lui lui, tới tới tự nhiên như nhà mình vậy, khiến Bời kè kèphía sau như một cái đuôi. Họa hoằn ông già mới đứng yên được vài phút đối diện vớiBời. Những lúc đó Bời càng khép nép. Chốc chốc, Bời nhìn một thoáng vào gương mặtxương xương, người mảnh dẻ, khỏe khoắn và râu mép không một sợi bạc rung nhè nhẹcủa ông già.Bời thích, nhìn hoài.Lại nữa, ông già có tính rộng rãi, quý khách, và khi ông nói giọng giống hệt một chiến sĩThông tin trực máy.Thật vậy, Ông già quấn quýt ngay với đơn vị 962 chiếm lĩnh Hòn Khoai vào sáng ngày 2,tháng 5, năm 1975. Và ông già cùng ăn ngủ chung với tốp Thông tin của đơn vị.Trước đó vài ngày, ông cùng sáu nhân viên cũ, có cả binh lính, trong đó có anh tài xế xeGMC cự tuyệt không chạy theo bọn cướp biển bỏ hòn chạy trốn ra nước ngoài. Đủ bảyngười ra tiếp nhận cái thư kêu gọi đối phương đầu hàng của quân Giải phóng do ông SáuBộ từ đất liền mang ra.Nhưng chẳng bao lâu, tốp chiến sĩ thuộc đơn vị 962 được điều đi nơi khác. Thay vào chỗtrống ấy là đơn vị Bời.Ông già gác đèn mủi lòng lúc tiễn đưa và ngồi khóc đỏ chạch hai mắt trên trạm đèn biển.Lại nữa, ông già buồn buồn ngồi nhìn dãy cây nằm nước ở chót mũi Cà Mau hình dèndẹt, mũi nhọn giống một đoàn tàu nối đuôi nhau ra khơi đánh cá. Ông mải miết nhìn vũngnước màu sữa loang loáng phía bên kia, chỗ hai vàm sông Bảy Háp và Cửa Lớn nhập lại.Vô số cánh nhạn xam xám, chấp chới chỗ ấy, khắp trên biển và quay cuồng trên nóc thápđèn nơi ông đứng...Mấy tháng ăn ở chung với tốp chiến sĩ toàn người miền Trung, miền Bắc, ông già coichẳng khác nào đơn vị 962. Ông quen hết ráo, nhớ tên từng đứa một. Và đứa ông quensớm nhất chính là Bời đang tiếp chuyện với ông.- Mời Bác ngồi – Bời vồn vã nhưng không được tự nhiên.Lần này ông già dợm ngồi xuống. Chưa ngồi hẳn bỗng ông sững người nhìn ra bãi cỏ ...