Trâm có một khuôn mặt không chỉ người mà cả máy ảnh cũng chẳng nắm bắt nổi cái thần thái, nôm na là không ăn ảnh. Nhiều bức trong album cứ như là của những người khác nhau. Cái mũi khá cao, mà chụp thẳng là trông rất thấp. Có người còn đùa, nếu gửi ảnh để làm quen khéo không thèm gặp.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
DẢI MÂY LƠ LỬNGDẢI MÂY LƠ LỬNGTruyện của Hoàng Liên SơnTrâm có một khuôn mặt không chỉ người mà cả máy ảnh cũng chẳng nắm bắt nổicái thần thái, nôm na là không ăn ảnh. Nhiều bức trong album cứ như là của nhữngngười khác nhau. Cái mũi khá cao, mà chụp thẳng là trông rất thấp. Có người cònđùa, nếu gửi ảnh để làm quen khéo không thèm gặp.Nhiều người bảo Trâm trông rõ là hiền, nhưng lại có gì đó rất xa cách. Thực ra,khuôn mặt chị nhiều biến tấu, tính cách lại đa chiều, khi lạnh mà cũng có khi nóng.Có lần, đang lúc khóc dở, chợt nghĩ ra, chị bèn đến gương xem khuôn mặt trongnước mắt của mình có gì lạ! Dáng đi thì mềm mại uyển chuyển như… diễn viên.Có lần Trâm đi ăn cùng mấy người bạn, chủ nhà hàng lượn lờ, hỏi: “Em có phải làdiễn viên không?”. Trâm bảo: “Diễn viên cấp một đến ba thì không phải, vậy chắclà cấp bốn!”. Được cái giọng nói vừa trong, vừa ngọt ngào, đủ để có nơi mời đọctruyện cổ tích và ghi âm, rồi cháu nào ít được nói chuyện với bố mẹ thì gọi chotổng đài dịch vụ mà mở ra nghe. Nếu diễn chắc không cần lồng tiếng.Nghe chuyện, Văn bảo thế từ nay anh gọi em là diễn viên cấp bốn nhé? Trâm bảokhông, anh gọi em là nước đá đi. Văn bảo phải, đời em bao lần đổ nước lạnh vàonhững cái đầu đang nóng rồi còn gì. Trong số ấy, cái đầu nóng nhất, là Nhã! Dễcũng đến cả năm rồi, Trâm không gặp anh ta.Thấy Văn nói chưa kịp ăn sáng vì dậy muộn, Trâm bảo anh nhờ ai mua gì cho ănđi, và từ nay chúng mình không thức khuya, rồi “đêm trông nick sáng ngày chờchuông reo” (thơ Trần Hưng) nữa nhé.Đêm qua, khi chào tạm biệt, Văn còn đùa: “Nhớ đánh răng xong rồi hãy đi ngủ, emnhé”. Chị đáp: “Anh chỉ được cái mồm miệng đỡ chiều dài!” (Chả là Văn sẽ thấphơn Trâm chút xíu, nếu chị đi giày cao gót). Anh thêm: “Ngủ ngoan em nhé”. Chịbảo: “Khiếp quá, chả lẽ tuổi này còn đập chân tay, la hét nữa hay sao?”.Những câu chuyện chả có gì ghê gớm, loanh quanh đùa vui tếu táo. Văn khoe vừaxử lý khéo một tình huống nào đó ở nơi thực tập, thì Trâm bảo anh thế là cũng cóvõ, dù không mới lắm, đúng kiểu thơm một cái lại vả một cái. Trâm tả chân dungthiếu nữ đang đi bộ mà gặp gió to bất thình lình: “Gió cuốn váy áo, đùa tóc em”.Thì Văn thêm vào: “Làm em không biết giữ cái nào, bỏ cái nào”. Trâm phàn nàn:“Đang “duy mỹ”, anh lại huỵch toẹt, đáng ghét!”.Có thế thôi, mà hôm nào đèn của Văn không sáng lên, là thấy thiếu vắng. Có thếthôi, mà chuyện trò với Văn đã như thành thói quen của chị mất rồi.Thỉnh thoảng không thấy chị xuất hiện, Văn khua khoắng trên nhật ký mạng củamình, như thể muốn làm cho Trâm phải hắt hơi mà nhớ tới. Mà cũng chỉ là nhắc lạimột câu Trâm đã dặn đêm qua: “Anh đi lại tập trung, cẩn thận; em thì người ta còntránh, chứ anh là người ta “oánh” cho đấy. Em chẳng hắt hơi đâu, vì đã ngậm tỏirồi”.Trâm đi họp lớp cấp ba. Văn dặn: “Yêu quí tất cả mọi người, chứ đừng với riêng ainhé”. Chị bảo: “Để em xem xét đã”. Anh bất ngờ hỏi: “Nhớ anh không?”. Chị bảo:“Anh có cho em nhớ anh đâu?”. Cái đầu đầy ảo tưởng của Văn lập tức nghĩ vị thếcủa mình ghê thế cơ à? Sau cả một ngày vật lộn với ý nghĩ nếu gặp “tình xưa” côấy sẽ thế nào, anh chợt nhận ra nghĩa đen: cứ sắp sửa nhớ đến, anh đã lại “gõ cửa”cô ấy rồi.Dần dà, chị bắt đầu muốn làm nũng, đại loại như: “Sai chính tả ấy à, sai khắc cóngười phải sửa cho trẫm”. Ừ, Trâm thì quá gần với trẫm rồi. Nghĩ sẽ có người tựái, và như thế thì vẫn chưa phải bến đỗ của Trâm. Nhưng Văn chẳng thấy sao, chỉthấy được “hầu” đã là vinh hạnh cho anh.Cứ thế, đến một lần chị bỗng nói: “Có điều muốn kể mà mãi không thấy anh lênmạng, giờ em ghét rồi, không nói nữa”; và thoát ra. Văn lóc cóc đạp xe hơn chụccây số đến nhà, mới biết Trâm rán trứng để dầu bắn vào cổ tay trái, bị bỏng nhẹ.Dù tay đã được khử trùng, bôi mỡ, Văn vẫn cầm lên, thổi phù phù mấy cái âu yếmvào đấy. Thế là từ đó yêu nhau. Nhưng chỉ có Văn nói lời yêu, chứ Trâm một mựcim lặng, bất kể anh gặng hỏi kiểu gì.Đến khi Văn ra trường đi làm, thì Trâm cũng vào học đại học năm cuối. * * *Đi làm được một tuần, người ta đã yêu cầu Văn, kỹ sư hóa, và một số người ở cácbộ môn khác lên đường về tỉnh xa để giám sát chất lượng nhà máy phân bón đangđầu tư xây mới của khách hàng. Có một anh cán bộ thế hệ trước đi cùng cả đoàn đểhướng dẫn. Anh kể một kỹ sư xây dựng đang được giám đốc cho tạm nằm nhà chờviệc, vì lẽ dám tự tiện bỏ thêm tiền để đi máy bay, chứ không chịu đi tàu hoả nhưtiêu chuẩn đã định. Anh kết luận: sếp nhà mình du học ở nước bạn láng giềng về,nên thâm nho và quân phiệt lắm!Nghe đến đó, Văn nhớ buổi nói chuyện chào mừng các tân kỹ sư của giám đốc.Diễn văn (nói vo) của ông đang triển khai rất suôn sẻ, và chắc hẳn đúng ý đồ đãđược lập trình, thì bỗng như để tỏ ra dân chủ, ông lại mời bí thư chi bộ phát biểu.Không biết bí thư hiểu thâm ý của giám đốc đến mức nào, nhưn ...