Danh mục

Đám cưới tình đầu

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 203.73 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (11 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cách đây bốn năm, khi anh ngu ngốc buông tay cô, chẳng bao giờ anh nghĩ trong phần đời còn lại của mình sẽ có một buổi chiều anh ngồi trên tầng thượng của một tòa building chọc trời và khóc như trẻ con. Nước mắt cứ tuôn rơi, cuốn theo những phiền muộn, ân hận và cô đơn anh đã phải gánh chịu suốt những năm tháng qua.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đám cưới tình đầu Đám cưới tình đầuCách đây bốn năm, khi anh ngu ngốc buông tay cô, chẳng bao giờ anh nghĩtrong phần đời còn lại của mình sẽ có một buổi chiều anh ngồi trên tầngthượng của một tòa building chọc trời và khóc như trẻ con. Nước mắt cứ tuônrơi, cuốn theo những phiền muộn, ân hận và cô đơn anh đã phải gánh chịusuốt những năm tháng qua.***Thiệp hồng được gửi đến văn phòng lúc năm giờ chiều, khi các nhân viên đangsửa soạn trở về nhà sau một ngày làm việc tẻ nhạt như bao ngày khác. Đích thâncô lễ tân duyên dáng mang nó đến tận bàn làm việc của anh.Một tấm thiệp sang trọng màu trắng với những hoa văn ép nhũ, và dòng chữ màutím ngay ngắn toát lên sự tinh tế. Thế nhưng anh lại cảm thấy bất an nhiều hơn.Anh liếc qua phần tên chú rể, lạ hoắc, hoàn toàn không gợi anh nhớ đến một ngườiquen nào.Anh tiếp tục đưa mắt sang tên cô dâu, vậy là thế giới của anh đã tàn lụi vào ngàyhôm nay.Bỗng nhiên cả khu văn phòng trở nên ngột ngạt và tù túng hơn bao giờ hết, anhthấy khó thở ngay cả khi điều hòa đang chạy hết công suất. Tại sao lũ người kia lạicó thể cười nói vui vẻ đến thế? Họ hạnh phúc lắm ư? Toàn những chuyện hớt lẻonói xấu người khác, toàn những kẻ vô dụng cố bám trụ lại đây với một công việcđáng thương và đồng lương hèn mạt. Bỗng nhiên anh cảm thấy ghê tởm cái khôngkhí này, anh phải rời khỏi đây.Anh đứng dậy, tay vẫn nắm chặt tấm thiệp đã nhăn nhúm, và bước đi thật nhanh.Thang máy đưa anh lên tầng thượng, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh sông Hồngđang bị kẹp giữa hai bên bờ đầy ắp nhà cao tầng chọc trời. Nhưng anh chẳng cònthấy gì nữa, các giác quan khác cũng đang mất dần cảm xúc. Anh ngồi phịchxuống nền đất láng bê tông xù xì như thể đã bị vắt kiệt hết sức lực.Thế là cuối cùng cô ấy cũng lấy chồng, mối tình đầu của anh, người mà anh vẫngặp trong những cơn mộng mị dài bất tận, người mà anh vẫn đau xé ruột mỗi khichợt nhớ đến giữa một chiều mưa cô quạnh nào đó. Cô sắp lấy chồng, và cô đã gửithiệp mời cho anh, như một sự trả thù, rằng anh hãy nhìn đi, tôi vẫn hạnh phúc khianh ruồng bỏ tôi.Sau khi chia tay, anh mất ba năm để thôi tự trừng phạt mình vì đã đánh mất cô.Thêm một năm nữa để vỗ về nỗi đau nguôi ngoai, nó đã chịu ngủ yên với quá khứtật nguyền đầy những xước sẹo và nước mắt. Anh đã chôn nó rất sâu dưới tầngtầng lớp lớp ký ức bằng sự lãnh cảm với thế giới yêu thương và thiêu cháy nó đếnkhi chỉ còn nắm tro tàn với những cuộc tình một đêm vô cảm xúc. Anh đã tự lừadối mình, tự tẩy não để có thể sống một cuộc sống bớt ưu phiền, vơi đi những ânhận của tuổi trẻ ích kỷ, thế nhưng...Ngay khi nhìn thấy tên của cô, được viết rất đẹp trên tấm thiệp, tất cả những ký ứcxưa cũ lập tức ùa về, rõ nét như thể mới xảy ra ngày hôm qua, mạnh mẽ như chưatừng bị hủy diệt. Chúng giống như một hố đen bất tử, đã vươn tới những giới hạnngoài vũ trụ bao la kia, khiến anh không thể kiểm soát được. Chúng chỉ đơn giảnchơi trốn tìm với anh, thỉnh thoảng chúng xuất hiện và ném một ít cảm xúc tệ hạivào người anh. Nhưng lần này chúng đã đổ xuống như một cơn sóng thần cuốntrôi tất cả lý trí và sự tự vệ nơi anh, chúng hạ gục anh trước khi anh kịp nhận rachúng.Một đoạn phim ngắn lướt qua trước mắt anh...Lần đầu tiên anh gặp cô ở trường phổ thông, đó là một sáng mùa đông lạnh lẽo,anh đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, một tình yêu trong lành tuyệt đối. Lần đầutiên họ hôn nhau, hai năm sau đó khi cả hai đã là sinh viên. Nụ hôn đầu thật vụngvề và lóng ngóng, chỉ chạm môi rất nhẹ nhưng lại in dấu sâu đậm trong lòng họđến suốt đời. Anh nhớ những đêm mùa thu se lạnh, anh và cô đi dạo trên đườngPhan Đình Phùng để thưởng thức mùi hoa sữa thơm ngào ngạt. Anh nhớ những lychè đủ màu sắc, những que kem lạnh buốt mà anh cùng cô ăn trong một buổi trưahè nắng vàng giòn tan trên lá cây.Anh cũng nhớ những câu nói ngu ngốc và dại dột mà anh ước giá như mình chưatừng nói ra. Anh nhớ những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên gò má cô, nhớgiọng nói đứt quãng vì nấc nghẹn của cô qua điện thoại... Anh nhớ ngày cô rời xaanh, một buổi chiều ảm đạm giống như ngày hôm nay. Anh chỉ biết đứng nhìn chođến khi bóng cô xa khuất... mãi mãi.Nước trào ra từ khóe mắt như một dòng thác đổ xuống miền tăm tối. Anh chẳngbuồn ngăn nó chảy, nếu có lúc nào mà anh có thể từ bỏ sĩ diện đàn ông và tự chophép phần yếu đuối trong con người mình được hiện hữu, thì chính là lúc này đây.Cách đây bốn năm, khi anh ngu ngốc buông tay cô, chẳng bao giờ anh nghĩ trongphần đời còn lại của mình sẽ có một buổi chiều anh ngồi trên tầng thượng của mộttòa building chọc trời và khóc như trẻ con. Nước mắt cứ tuôn rơi, cuốn theo nhữngphiền muộn, ân hận và cô đơn anh đã phải gánh chịu suốt những năm tháng qua.Anh không thể kìm nén nổi nữa.Mặt trời chỉ còn lấp ló sau đường chân trời như đang tạm biệt ngày dài sắp chết đi.Dưới cái bóng chạng vạng của khí quyển, các tòa nhà bắt đầu lên đèn, con ngườivẫn hối hả với nhịp sống về đêm của họ, tiếng còi inh ỏi, khói bụi đặc ...

Tài liệu được xem nhiều: