Danh mục

Đám cưới vùng sâu

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 185.48 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Trong bộ áo dài màu xanh da trời, con Mến đứng trang nghiêm trước bàn thờ, đôi mắt nhìn tấm ảnh cậu tôi, miệng lâm râm khấn vái : - Ba có linh thiêng về chứng giám cho con, hôm nay là ngày con theo chồng, ba phù hộ cho tụi con được vuông tròn hạnh phúc ... Nó thút thít khóc, đôi mắt trũng sâu vì lo lắng nhiều. Chiếc áo dài màu xanh da trời càng làm nổi lên gương mặt có nước da bánh mật và lấm chấm mụn của nó. Dáng cao dong dỏng, cái lưng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đám cưới vùng sâu Đám cưới vùng sâu TRUYỆN NGẮN CỦA KIM QUYÊNTrong bộ áo dài màu xanh da trời, con Mến đứng trang nghiêm trước bàn thờ, đôi mắtnhìn tấm ảnh cậu tôi, miệng lâm râm khấn vái : - Ba có linh thiêng về chứng giám cho con, hôm nay là ngày con theo chồng, ba phù hộcho tụi con được vuông tròn hạnh phúc ... Nó thút thít khóc, đôi mắt trũng sâu vì lo lắng nhiều. Chiếc áo dài màu xanh da trờicàng làm nổi lên gương mặt có nước da bánh mật và lấm chấm mụn của nó. Dáng caodong dỏng, cái lưng tôm tôm giống hệt cậu tôi. Phấn son, tơ lụa cũng không che được vẻkhắc khổ trên người nó, đứa con gái xấu xí của cậu tôi, năm nay tròn bốn mươi tuổi mớilấy chồng. Cô bác, họ hàng đã ngồi đầy ba dãy bàn. Người nào cũng quần áo chỉnh tề để dự lễ lạyxuất giá. Mợ tôi đứng trước bàn thờ, chấp tay xá mọi người, giọng rưng rưng : - Thưa cô bác hai bên Nội, Ngoại của con Mến. Con xin trình với cô bác hai bên Nội Ngoại, hôm nay con gả con Mến. Cô bác uốngvới cháu ly rượu và nhận mấy lạy để cháu đền đáp ơn nghĩa cô bác, họ hàng bấy lâu đãbảo bọc cho cháu nên người. Con xin ghi lòng tạc dạ công ơn của cô bác họ hàng ... Mến rót ly rượu trắng đưa má tôi, nói nhỏ nhẹ : - Dạ con mời cô Hai uống ly rượu mừng với con. Mấy năm giặc giã cô Hai giúp đỡ bacon rất nhiều. Từ khi ba hy sinh, cô Hai phụ má con nuôi thằng Quí ăn học. Công cô nhưbiển trời xin nhận mấy lạy để gọi là chút lòng biết ơn của con. Má tôi kéo Mến đứng lên, nói : - Bây đừng làm như vậy, thời buổi văn minh, chế bớt lễ nghĩa đi, con xá ba xá là đủrồi. Nay con thành gia thất cô rất mừng. Ráng ăn ở cho phải đạo dâu thảo, vợ hiền, đemtiếng thơm cho gia đình, đó là con đã đáp đền ơn nghĩa. Cô không có gì nhiều, tặng conmón quà nhỏ kỷ niệm ngày con xuất giá theo chồng. Má tôi mở hộp nữ trang lấy ra sợi dây chuyền, đeo vào cổ nó. Xong bàn thứ nhất, Mếnbước qua bàn hai rót rượu mời : - Con mời cậu Tư ly rượu, người bạn thân nhất của ba con. Người đàn ông đứng lên cầm ly rượu nhìn Mến giây lát, giọng ông nghèn nghẹn : - Nhìn bây tao nhớ anh Năm, hồi còn sống ảnh cứ nói hoài, không biết có gả chồng chobây được không ? Bây giờ được như vầy cậu rất vui, ráng lo vun quén bên chồng chođược hạnh phúc nghen con. Tôi bước ra bờ sông. Gió đêm thổi mơn man trên những tán xoài, bầu trời chi chítnhững vì sao. Tiếng con vạt sành kêu ra rả trên ngọn xoài khiến tôi nhớ những ngày cònchiến tranh, mỗi lần đi công tác về ghé đây, con vạt sành cũng kêu ra rả đến buốt óc, nókêu lớn đến nỗi không còn phân biệt được tiếng đề pa của mấy cây pháo ngoài bót MỹĐức Tây. Giọng của nó rè rè, nhừa nhựa giống như ai thổi cái kèn cũ kĩ, kì lạ nhất thếgiới. Lúc ấy Mến còn nhỏ, nó biết tôi ghét con vạt sành nên lấy đất chọi lên ngọn cây ngherào rào. Con vật chỉ im hơi lặng tiếng được một lúc rồi lại thổi bản nhạc cũ rích nghe đếnnão lòng. Vậy mà sau này đi xa, nhiều lúc tôi lại nhớ tiếng vạt sành, nhớ mấy cây xoàicụt ngọn de sát bờ sông Mỹ Tây, nhớ căn nhà nhỏ có cái trảng xê to tướng, nhớ mợ tôivới con Mến ngày ngày vất vả bên đám ruộng dưới bom đạn của giặc. Cậu tôi công tác ở Thông tin văn hóa Huyện, thỉnh thoảng ghé tạt qua nhà hụ hợ đôichút, ăn với vợ con bữa cơm đạm bạc rồi lại đi. Chuyện đồng áng quanh năm mợ tôi vớicon Mến phải chăm lo, vì đó là nguồn lợi duy nhất để nuôi sống gia đình, còn miếngvườn non một hecta đã bị bom cày đạn xới hoang tàn. Những năm chiến tranh ác liệt, mợtôi cất nhà thụt ra sau ruộng, khu vườn bỏ hoang, lau sậy mọc um tùm. Cậu tôi hy sinh năm 1969 tại Hậu Mỹ, gia đình mợ càng thêm rối rắm. Má tôi rướcthằng Quí, em kế con Mến ra chợ cho nó đi học, Mến phải ở lại phụ mợ bảo bọc hai đứaem gái còn nhỏ dại. Những lần đi công tác ghé ngang, chị em nó mừng lắm. Mến đi chài dọc theo mấy conrạch kiếm cá, nấu cơm đãi tôi. Ăn uống xong, hai chị em ra vườn kiếm củi, sẵn tìm xemtrên mấy cây xoài cụt ngọn có còn sót lại trái xoài nào hái về chấm mắm đường. Có hôm, hai chị em đang ngồi ngất ngưỡng trên ngọn xoài thì đầm già lên bỏ trái điểm.Trong khói màu mù mịt cay nồng, con Mến hốt hoảng gọi tìm tôi, nắm được tay tôi nómừng húm, lôi tôi chạy trở ra ruộng, trong hơi thở dồn dập, giọng nó mếu máo : - Tìm không được chị ...ị ... chắc em chết .... tại đây quá ...á ... chị ở ngoài thành... ànhvô ... còn em, em quen rồi ... ồi ... Tôi trấn an nó : - Mày khùng quá. Tao ở trong nầy gần hai năm, quen nước quen cái rồi, lo gì nữa. - Chị có bề gì em làm sao ... nhìn mặt ... cô Hai ...ai ... Nghe nó nói mà ứa nước mắt. Nó làm như mạng tôi quí hơn mạng nó. Bom đạn trúngthì chết chớ nó làm sao cản lại được. Năm 1974, Mến vừa nhổ giò thì đã tham gia phụ nữ xã, vừa làm lụng nuôi em vừacông tác địa phương. Ngày ra ruộng, đêm đi công tác, nó lớn lên như loài bông điên điểntrên vàm Xẻo Muồng, bão tố ngập lụt đến đâu nó vẫn sống và vẫn nở hoa. Sau ngày hòa bình, Mến xin ở ...

Tài liệu được xem nhiều: