_ Thưa tiểu thư, Đức Phật Thích Ca cùng năm trăm đồ đệ của Người đã đến thành Vesàli. Người … Ambapàli đang ngồi trang điểm trước gương giật mình buông rơi hộp phấn. Phật Thích Ca ư, con người danh tiếng lẫy lừng. Người đã từ bỏ cung vàng điện ngọc để đi tìm một con đường cứu khổ cho nhân loại. Ai dám bảo Ambapàli là không đau khổ, dù nàng đang sống trong một tòa lâu đài tráng lệ, ngập tràn nhung lụa cao sang. Trong cõi mơ hồ sâu kín, nàng có cảm giác đang bước...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dâm nữ Dâm nữ TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦM HƯƠNG_ Thưa tiểu thư, Đức Phật Thích Ca cùng năm trăm đồ đệ của Người đã đến thành Vesàli.Người …Ambapàli đang ngồi trang điểm trước gương giật mình buông rơi hộp phấn. Phật ThíchCa ư, con người danh tiếng lẫy lừng. Người đã từ bỏ cung vàng điện ngọc để đi tìm mộtcon đường cứu khổ cho nhân loại. Ai dám bảo Ambapàli là không đau khổ, dù nàng đangsống trong một tòa lâu đài tráng lệ, ngập tràn nhung lụa cao sang. Trong cõi mơ hồ sâukín, nàng có cảm giác đang bước rất chông chênh, không biết lúc nào sẽ rơi xuống đáyvực. Nàng thường chìm trong trạng thái hoang mang và sợ hãi. Đức Phật Thích Ca đã đếnVesàli rồi, Ambapàli khao khát tìm một cứu cánh nơi con người siêu việt đó. Khoác thêmchiếc áo choàng trên tấm thân bốc lửa, Ambapàli quay sang cô hầu, khẩn thiết :_ Đến Vesàli, người ngụ ở đâu ?!_ Ngay trong vườn xoài của tiểu thư._ Vườn xoài của ta ?!Ambapàli tròn mắt ngạc nhiên :_ Laskmi, em không nghe lầm đấy chứ ?!_ Thưa tiểu thư, đúng như vậy. Chính mắt con đã trông thấy!_ Vậy thì hãy theo ta!Ambapàli mắt vụt sáng long lanh. Nàng vẫy tay, cỗ xe ngựa màu trắng đã đỗ dưới chânnàng. Xiêm áo màu trắng, quàng khăn trắng, Ambapàli bước lên xe, tự tay cầm dâycương. Nữ chủ nhân cùng chiếc xe ngựa màu trắng lấp lóa dưới ánh mặt trời…Vườn xoài lặng gió. Ambapàli cho cỗ xe chầm chậm dừng lại. Nàng bước xuống xe đibộ, những bước chân rụt rè chưa từng có trong cuộc đời nàng. Ambapàli cơ hồ nín thở.Nàng hồi hộp, run rẩy khi biết rằng sẽ chạm mặt với một con người vô cùng lớn lao, caođẹp. Một nỗi sợ dâng lên từ mặc cảm tội lỗi. “Ôi, thân ta nhơ nhuốc, ta có xứng được gặpNgười chăng. Hỡi Ambapàli, sao ngươi dám liều lĩnh như vậy !”. Đến lúc này, mộtAmbapàli chưa từng biết sợ ai lại tự trách cứ mình. Nàng giữ cho xiêm áo không sột soạttheo nhịp bước chân. Phật Thích Ca đang ngồi tĩnh tại dưới một gốc xoài cành lá sumxuê, vầng hào quang sáng rực trên đầu Người. Vẻ thanh thản của Đức Phật khiếnAmbapàli vừa kính phục vừa thèm muốn. Chỉ còn mấy bước nữa thôi là Ambapàli đãchạm đến con người nàng hằng tôn kính, ngưỡng mộ. Nhưng Ambapàli chợt khựng lại.Nàng không dám bước tiếp, trên tay cầm bó hoa vô ưu màu trắng, ngập ngừng. Ngườinàng run lên …_ Hỡi Ambapàli, hãy đến gần đây, nghe ta nói. Vườn xoài này là của con mà. Ta thật cólỗi vì đã đến ngồi dưới gốc xoài này mà không xin phép con !Một giọng nói trầm ấm, thân thiết vang lên. Bao nhiêu đó cũng đủ xóa đi khoảng cáchgiữa tiện dân và người quí tộc mà sự khắc nghiệt của nó đã ăn sâu vào tiềm thức nàng.Ambapàli chắp tay, cúi đầu thi lễ rồi bước đến ngồi xuống bên cạnh Người …_ Này Ambapàli, hãy nói ta nghe, thành Vesàli này ai là người giàu nhất?_ Bạch Thế Tôn, đó là các tiểu vương Licchiva. Họ cũng là những con người có quyềnlực cao nhất._ Người giàu có thứ hai ?Ambapàli ngập ngừng một lúc rồi thốt lên :_ Bạch Thế Tôn, đó là con._ Người được cần đến nhiều nhất và bị khinh miệt nhiều nhất?_ Bạch Thế Tôn … đó cũng chính là … con. Dân thành Vesàli này gọi con là dâm nữAmbapàli, bởi con đã giàu có nhờ chính xác thân mình ._ Thế nhưng khi đến Vesàli này ta muốn được ngụ nơi vườn xoài của con. Ambapàli, concó hiểu tấm lòng ta đối với con không?!_ Bạch Thế Tôn …Ambapàli nghẹn ngào. Nàng quì sụp dưới chân Phật Thích Ca, òa khóc như đứa trẻ.Người đã chạm đến cõi lòng sâu kín của Ambapàli, người phụ nữ kiêu kỳ, ngông nghênhnhất Vesàli, không biết sợ ai, không biết từ chối bất cứ điều gì. Nàng giàu có nhất nhìthành phố nhưng cũng chính là con người đáng thương, cô đơn nhất thành phố. Nàngđược mọi gã đàn ông tôn sùng, cầu lụy nhưng cũng được mọi gã đàn ông chà đạp, hấthủi. Nàng bị những phụ nữ Vesàli danh giá nguyền rủa, căm ghét. Họ cấm cửa nàng…Vậy mà con người được mọi người sùng kính kia đã đến với nàng. Người không chỉ đếnmà còn đang nói với nàng những lời thân thiết, gần gũi. Nhưng lạ thay, càng lắng nghe,tâm nàng càng sáng tỏ, như căn phòng tràn ngập nắng gió… Chẳng lẽ triết lý nhà Phậtgiản dị đến thế sao, đó là sự cảm thông giữa con người để đi đến điều thiện. Mặc cảm củamột con người hạ tiện không còn nữa. Ambapàli ngước nhìn Phật, khẩn thiết :_ Bạch Thế Tôn, tiện nữ mong được mời Thế Tôn cùng đồ đệ của Người đến dự bữa cơmtrưa vào ngày mai tại lâu đài của tiện nữ.Phật Thích Ca khép mắt, im lặng. Ambapàli xoay xoay bó hoa trắng trên tay, bối rối :_ Bạch Thế Tôn, nếu như Người đã thương con đến vậy, thì xin Người hãy hiểu thêm tấmlòng thành của con đối với Thế Tôn. Con xin Người …Đức Phật mỉm cười, khẽ gật đầu. Ambapàli cơ hồ ngã gục vì xúc động. Nàng từ giã ĐứcPhật vội bước lên xe, thể như sợ rằng Người sẽ đổi ý. Phật Thích Ca nhìn theo nàng …không phải vì tiếng cỗ xe chạm xuống đất đá khua vang, không phải vì tiếng xiêm áo sộtsoạt phát ra từ người đàn bà đẹp nhất thành Vesàli mà chính vì màu trắng của những đoáhoa vô ưu lấp lánh trê ...