Danh mục

Đám tang hoa hồng

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 141.42 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Năm mười bảy tuổi, tôi đánh dấu thời kì bắt-đầu-bằng-người-lớn từ cái ngày nhận ra rằng tôi… “iêu” Tiên, cô bạn dễ thương nhất lớp. Tôi không biết mình thích bạn ấy từ khi nào. Mà cũng chẳng cần thiết khi mỗi ngày không có niềm hạnh phúc nào bằng việc ngồi từ góc bàn phía bên phải gần cửa sổ lén nhìn lên phía bàn trên của Tiên, chăm chú quan sát từng làn gió nhẹ mơn man làn tóc ấy, hay đôi khi chỉ một cái chun mũi nhè nhẹ của Tiên cũng làm tôi phải bật...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đám tang hoa hồngĐám tang hoa hồng1. Năm mười bảy tuổi, tôi đánh dấu thời kì bắt-đầu-bằng-người-lớn từ cái ngàynhận ra rằng tôi… “iêu” Tiên, cô bạn dễ thương nhất lớp.Tôi không biết mình thích bạn ấy từ khi nào. Mà cũng chẳng cần thiết khi mỗingày không có niềm hạnh phúc nào bằng việc ngồi từ góc bàn phía bên phải gầncửa sổ lén nhìn lên phía bàn trên của Tiên, chăm chú quan sát từng làn gió nhẹmơn man làn tóc ấy, hay đôi khi chỉ một cái chun mũi nhè nhẹ của Tiên cũng làmtôi phải bật cười.Tiên không học giỏi, thậm chí còn hơi... dốt nữa, nhưng bù lại, bạn ấy có một nụcười dễ thương, dáng người cao ráo. Tôi không biết mình giữ trong lòng mối tìnhlặng thầm ấy trong bao nhiêu lâu, chỉ nhớ rằng đến tháng mười, ngày hai mươi, tôiquyết định một việc trọng đại: Bày tỏ với Tiên!2. Trúc là bạn thân từ nhỏ của tôi. Một cô gái không có gì nổi trội với mái tóc suôndài, và giọng nói thủ thỉ rất dịu dàng. Tôi thân với Trúc từ lúc hai đứa còn mặcquần lỏng chun lội mưa tắm trước sân nhà chung.Lớn lên rồi, giữa chúng tôi hình thành một mối quan hệ bạn bè dai dẳng kì lạ. Trúccàng lớn càng ít nói, bao giờ cũng là người lắng nghe những câu chuyện thiên thubất tận của tôi, một “người nghe” kiên nhẫn và không bao giờ phật lòng khi tôilỡ… kể xấu ai, hay thậm chí vẫn vui vẻ ăn chung một que kem với nhau. Trúc là người luôn ở bên tôi lúc tôi vui cũng như buồn..Khoảng thời gian gần đây, Tiên chính là chủ đề trong hầu hết những cuộc tán gẫucủa chúng tôi. Nội dung thường xoay quanh thường là: “Hôm nay Tiên làm gì?”,“mặc đồ ra sao?”, “nói cười cùng ai?” và bao giờ cũng vậy, kết thúc câu chuyệnTrúc luôn động viên tôi gìn giữ một tình cảm ngọt ngào với cô bạn nổi tiếng đó.Tôi đã chuẩn bị món quà, bộ quần áo tươm tất, cùng lời thổ lộ tình cảm với ngườicon gái mà tôi yêu thương, làm tôi bắt đầu có những suy nghĩ vẩn vơ rượt đuổinhau trong tâm trí.Một ngày, như mọi lần chúng tôi ngồi bên nhau, Trúc khẽ khàng hỏi:- Vì sao cậu thích Tiên?+ Chịu! – Tôi nghĩ, rồi lắc đầu đáp.Bởi quả thật, tôi không lấy ra được lý do nào. Vì sao ư? Vì Tiên đẹp. Vì Tiên nổibật. Vì Tiên là “hoa khôi” của trường. blah blah… Có đến n lý do tương tự vậy.Dẫu rằng tôi biết tỏng cái câu “never judge a book by its cover” nhưng không thểphủ nhận một điều chính vẻ đẹp của Tiên là điều đầu tiên làm tôi xao xuyên ngaylúc gặp mặt.3. Hôm nay là một ngày trọng đại của trọng đại. Tôi dắt xe đạp ra khỏi nhà từ sớmtinh mơ. Buổi sáng, sương còn phủ một màu trắng ngọt ngào trên từng con phố.Tôi hít căng lồng ngực. Trong lòng dâng lên một niềm hạnh phúc lâng lâng.Tôi đến khu chợ sớm, lao thẳng vào khu hàng hoa, chọn một bó hoa hồng đỏ thắm,gói nó trong một tờ giấy bọc màu xanh lá cây và tiến đến trường. Trong đầu loạnlên những kế hoạch đã được lên sẵn từ tối qua, tôi đến trường với sự hồi hộp kỳ lạ.Sáng hôm nay, là ngày hai mươi tháng mười, một cái cớ hoàn hảo để tôi dành tặngcho người yêu quý của mình những bông đẹp nhất. Đúng như tôi dự đoán, hôm nayđến lượt Tiên trực nhật. Tôi tiến đến chỗ Tiên, trút hết những can đảm dồn nén củamình để chìa bó hoa ra.Không phải là nụ cười bẽn lẽn mà Tiên hay cười với cánh nam sinh, cũng chẳngphải ánh mắt ngạc nhiên chất ngất hạnh phúc. “Ý ông là sao?” Tiên nhìn tôi, hấtmặt hỏi. Điều này trái với những gì tôi hình dung.“Là… là… hai mươi tháng mười, mình tặng cậu”. Khó khăn lắm, tôi mới lắp bắpthành lời. Hai bàn tay bỗng ướt rượt mồ hôi.“Mình… mình rất mến Tiên.” Tôi đỏ mặt khi nói ra tròn trịa câu ấy. Cuối cùng tôiđã nói được. Bụng tôi đánh lô tô mong chờ câu trả lời, lòng vẫn ngập tràn hy vọng.“Liệu bạn có nhận được không?”Tiên nghĩ gì một chốc rồi xua tay: “Xin lỗi, tui không nhận được”…“Tui không thích ông!”Tôi có cảm giác hàng trăm mảnh kim loại đang cứa vào ruột gan mình. Bẽ bàng,tôi cố gắng nói: “Vậy thì cứ nhận, xem như quà của một người bạn cùng lớp thôi,được không Tiên?”Tiên cầm bó hoa, thả bên cạnh bàn. Không hề có tiếng cám ơn nào. Tiên cầm chổitiếp tục công việc của mình. Tiếng loạt xoạt cất lên khiến tôi hiểu mình không cònđược chào đón nữa. Nỗi xấu hổ dâng đầy từ lồng ngực đến cổ. Tôi vụt chạy. ... nhưng tôi thích Tiên, cô bé xinh nổi tiếng của lớp...4. Cả ngày hôm đó, tôi như kẻ mất hồn. Mắt lơ đãng nhìn nơi cửa sổ. Chỉ có Tiênvẫn vô tư cười đùa với bạn bè. Tôi có cảm giác Tiên cố tình cười to hơn, đùa vớicác “hot boy” trong lớp nhiều hơn để tôi thấy. Như có một vật gì chắn ngang nơicuống phổi ứ lại, không phát thành tiếng được. Tôi khóc mà nước mắt nuốt vàotrong.Ra về, tôi vội vàng chạy băng xuống cổng trường, khi lục túi tôi mới phát hiệnmình để quên chìa khóa trong hộc bàn. Vừa mới chạy lên, tôi sững sờ nhìn thấy bóhoa của mình bị vứt chỏng chơ trong sọt rác, chợt nghe tiếng mấy đứa con gái cườivang trong lớp học. Có giọng của Tiên.- Thật, tao đùa tụi bây làm gì! Là hoa hồng Hà Nội chứ chả phải của Đà Lạt. HoaĐà Lạt còn đỡ. ...

Tài liệu được xem nhiều: