Danh mục

Dám thất bại-Chương 3&4

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 63.00 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

CHƯƠNG 3: VÀ CÔNG TY CỦA CHÚNG TÔI ĐƯỢC SÁNG LẬP Tất cả các bạn thuở nhỏ của tôi đều giữ những vị trí chủ chốt trong công ty. Chúng tôi tự chỉ định mình làm giám đốc dù lương thấp. Chúng tôi nhìn về tương lai! Chúng tôi khởi đầu với một sản phẩm độc nhất – chất tẩy rửa dạng lỏng đa năng. Chúng tôi chẳng biết gì về kế toán, tài chính hay tiếp thị.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Dám thất bại-Chương 3&4CHƯƠNG 3: VÀ CÔNG TY CỦA CHÚNG TÔI ĐƯỢC SÁNGLẬP Tất cả các bạn thuở nhỏ của tôi đều giữ những vị trí chủ chốt trongcông ty. Chúng tôi tự chỉ định mình làm giám đốc dù lương thấp.Chúng tôi nhìn về tương lai! Chúng tôi khởi đầu với một sản phẩmđộc nhất – chất tẩy rửa dạng lỏng đa năng. Chúng tôi chẳng biết gìvề kế toán, tài chính hay tiếp thị. Tất cả những gì chúng tôi biết là làmviệc, bán hàng và tuyển dụng thêm nhân viên. Chỉ sau 2 tháng, chúngtôi cạn sạch tiền để mua hàng hóa. Nhu cầu vẫn như thế nhưng chúngtôi bị cháy túi. Sau đó, tôi mượn văn tự đất của cha tôi để thế chấp sốtiền đã rút quá mức cho phép trong tài khoản ở ngân hàng. Tôi làm vậymà không băn khoăn về việc mình cũng chỉ là một cổ đông bìnhthường như những người khác ở công ty. (Sao lúc đó tôi lại dám mạohiểm với đất đai của cha thế nhỉ?). Chúng tôi vượt qua tất cả cáccuộc kiểm kê tài sản của nhà nước và việc tuyển dụng them người.Cùng lúc đó, tôi cũng thành lập Hội “Những người khó thất bại”(IHK) như một bộ phận trong công ty nhằm huấn luyện nhân viênthông qua một cuộc hội thảo mang tên “Sinh ra để được tự do”. Sauđó, chúng tôi đi tới một bước ngoặt. Để xúc tiến quá trình phát triển,chúng tôi thành lập Fortiss Bhd. Đó là một công ty có hơn 50 cổ đông,và trên hết, chúng tôi muốn mọi người đề trở thành cổ đông và làmviệc cho chính mình. Thậm chí chúng tôi còn lên kế hoạch để biếncông ty thành một công ty trách nhiệm hữu hạn có tiếng tăm! Chúngtôi có một giấc mơ và chúng tôi gọi đó là “giấc mơ của người MãLai”, Công việc kinh doanh của chúng tôi ngày một phát triển. Chúngtôi đặt nhà kho khắp nước, tổng số kho hành lên đến 60. Chỉ riêngviệc kinh doanh ở bán đảo Malaysia đã đạt đến một triệu RM (263000USD) mỗi tháng (1980). Đó là một số tiền lớn khi ấy. Lúc này, tôicũng vừa sáng lập xong một công ty nữa chuyên huấn luyện các doanhnhân do ông K.G.Lim và ông James Chan phụ trách. Về sau, chúng tôicó thêm 4 giảng viên nữa là ông Gan Ah Seng, ông Low Ban Chai, ôngLu Yau Kong và ông Aw Weng Hung. Chúng tôi đang bay vút lên cao –mục đích của chúng tôi là chinh phục cả thế giới! Chúng tôi biếnnhững kho hàng của mình thành nơi đào tạo các nhân viên hàng đầuthành các nhà quản lý, những người mà ngày nào đấy sẽ được gửi đếnđiều hành những doanh nghiệp tương tự ở các quốc gia khác. Vàongày 18-5-1980, chúng tôi tổ chức một trong những hội nghị lớn nhấtmà một công ty buôn bán trực tiếp tổ chức được. Chúng tôi đã tổ chứchội nghị lần 3 của mình với chủ để: “Các doanh nghiệp trẻ và mụctiêu của quốc gia”. Điều quan trọng nhất là Tiến sĩ MahathirMohammad, hồi ấy là Phó Thủ tướng và cũng là Bộ trưởng BộThương mại và Công nghiệp, đã nhận lời khai mạc hội nghị. Chúngtôi trở thành đề tài bàn tán của cả nước. Tôi mới 30 tuổi mà đã có thểcùng diễn thuyết với Phó Thủ tướng! Thật ra, suốt thời gian đó, tôi đãche giấu nỗi sợ hãi và sự rỗng tuếch của mình về cái gọi là “thànhcông” mà tôi đạt được! Từ năm 1981 đến 1983, chúng tôi đã đươngđầu với một số vấn đề trọng đại trong việc tổ chức lại công ty. Tôikhông thể nói chính xác lúc đó đã xảy ra việc gì. Nhưng tháng 8-1983,công ty phá sản. Đó là nỗi bất hạnh lớn của tôi! Nhưng điều buồncười đã xảy ra. Tôi bắt đầu cảm nhận “sự thành công” thật sự khi tôibị tuột dốc trong công việc kinh doanh. Tôi đã biết mình sai lầm ở chỗnào. Điều đáng ngạc nhiên là sự tự tin của tôi không bị lung lay dù tôicảm thấy bối rối với những gì đã xảy ra cho công ty cũng như áy náyvì chưa thực hiện được những giao ước với các cổ đông. Tôi cảmthấy xấu hổ khi không thể thực hiện “giấc mơ của người Mã Lai” màtoi đã gợi ra cho họ! Có một sô “tin đồn” rằng tôi được lợi lộc. Nhưngđiều đó không đúng. Không những tôi bị khánh kiệt mà còn phải đóngcho ngân hàng khoản tiền thế chấp 200000 RM (76000 USD) cùng với5 giám đốc khác! NHỮNG THƯƠNG NHÂN TRẺ CỦA FORTISSHơn 90% trong số họ giờ đây đang rất thành công trong lĩnh vực củamình. Một số người đã thử vận may ở các nước khác và đã thànhcông. Một số người đang ở trong ban lãnh đạo của nhiều công ty danhtiếng, có người đã qua đời, có người thành tu sĩ. Suốt nhiều tháng trờitôi phải sống nhờ mì gói: điểm tâm, ăn trưa, ăn tối, tất thảy đều là mìgói! Tôi lại phải quay về sống trong căn phòng thuê chật hẹp. Tôiphải sử dụng một chiếc xe hơi “second hand” cũ kỹ. Điều đó cònchưa tệ bằng việc ngày sinh nhật của tôi năm 1983, cô bạn gái đã cắtđứt quan hệ với tôi! Tôi có thể chịu đựng được sự thất bại trong kinhdoanh nhưng thất bại trong mối quan hệ này là điều tôi không lườngtrước được. Tôi rơi vào địa ngục tình cảm. Tôi có thể cảm nhận đượcsự đau đớn trong trái tim. Hàng tháng trời tôi bị mất ngủ liên tục đếnnỗi cả gia đình lo lắng cho sức khỏe của tôi. Tôi dặn một người bánhoa mỗi ngày đều đặn giao cho cô ấy một bông hồng. Tôi đã cố gắngsuốt một năm trời hòng níu kéo cô ấy nhưng tất cả mọi cố gắng đềuvô ích. Lúc ấy, tôi còn một cách là nhờ một cô gái kết thân với cô ấyđể làm “gián điệ ...

Tài liệu được xem nhiều: