Danh mục

Đằng sau cơn bão

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 186.53 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi nhờ tìm giúp người trông nom mẹ trong bệnh viện, người ta dẫn đến một cô gái trẻ tên là Cẩm Thuý, người Cà Mau. Cẩm Thuý xách khăn gói lại, cô làm quen với mẹ tôi bằng một nụ cười mỉm, thấy mẹ hắt hơi, cô xô lại vuốt đằng sau lưng, tay rút vội tờ giấy ăn lau mũi. Nhìn Cẩm Thuý thành thạo trong việc trông nom người ốm nên giao mẹ cho Cẩm Thuý rồi ra về. Ngoài đường người Sài Gòn người đi xuôi ngược như nước, vốn là dân làm chuyên môn trong...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đằng sau cơn bão Đằng sau cơn bão Truyện ngắn TRẦN THỊ THẮNGTôi nhờ tìm giúp người trông nom mẹ trong bệnh viện, người ta dẫn đến một cô gái trẻtên là Cẩm Thuý, người Cà Mau. Cẩm Thuý xách khăn gói lại, cô làm quen với mẹ tôibằng một nụ cười mỉm, thấy mẹ hắt hơi, cô xô lại vuốt đằng sau lưng, tay rút vội tờ giấyăn lau mũi. Nhìn Cẩm Thuý thành thạo trong việc trông nom người ốm nên giao mẹ choCẩm Thuý rồi ra về. Ngoài đường người Sài Gòn người đi xuôi ngược như nước, vốn làdân làm chuyên môn trong phòng lạnh, chiều về nhà cũng bằng một con đường mà hàngchục năm nay tôi vẫn đi theo như vậy, nên ít chú ý người qua lại trên đường. Lâu nay cómẹ nằm viện, phải đi lại nhiều, mới hay Sài Gòn sao đông người đi lại quá trời. Mình làngười Sài Gòn, sống ở Sài Gòn mà bỗng cứ thấy ngạc nhiên vì không biết có nhữngchuyện chi mà người cứ đổ ra đường đi như chảy hội. Phía trước kẹt xe, vài xe máy quaylại tìm lối khác, ô tô đứng im chẳng nhúc nhích. Kẹt cứng giữa xe là xe, tôi buông lỏngtay lái, lại nghĩ về mẹ.- Con về nhé!Tay má bám nhẹ vào tay tôi, rồi bà vuốt buông từ từ thả lỏng cho tôi ra về. Nhà chỉ có haimẹ con, tôi đi lấy chồng, má cũng theo về ở. Má quen sống ở đâu cũng có bóng tôi bêncạnh, tôi là hơi thở của má, má chỗ dựa đời tôi. Thấy tôi về muộn, hai cha con mở cửađón vào. Con gái tôi ôm chầm lấy mẹ, giọng như khóc:- Bà ngoại con! Bà ngoại con!Chúng tôi phải dỗ dành mãi bé mới thôi không khóc cho cả nhà yên ả ngồi ăn. Bỗnggương mặt Cẩm Thuý lại hiện lên trước mắt tôi, gương mặt trái soan, trắng trẻo, nụ cườimỉm, các ngón tay bôi màu vỏ đỗ điệu đà mà lại làm nghề trông nom bệnh nhân? Đangngủ với con gái, tôi bỗng cứ muốn ngồi dậy chạy ra khỏi nhà để đến bệnh viện xem mẹtôi được giao cho Cẩm Thuý cô ta trông nom ra sao? Phải nén chờ cho trời sáng, giaocon cho chồng, rồi cun cút đi về phía bệnh viện. Cái sương sớm của Sài Gòn ít gặp, nólàm cho con người dễ chịu ra, the the mà mát mẻ. Đẩy nhẹ của phòng bệnh bước vào,Cẩm Thúy nằm dưới đất có một vuông chiếu, mẹ tôi nằm trên giường với gương mặt ngủthanh thản. Vội khép cửa bước ra ngồi chờ ngoài sân thượng hóng gió, bỗng Cẩm Thuýra ngoài lấy nước nóng vào phích, tôi lao vào hỏi mẹ:- Đêm qua mẹ có sao không? Thuý trông nom có thế nào?Mẹ lại vuốt tay tôi và nói nhẹ nhàng:- Con yên tâm đi, để Cẩm Thuý trông mẹ là được rồi, nó nâng nhấc còn hơn cô, nghề củacon bé mà! Lần đầu tiên mẹ không có tôi bên cạnh, mẹ cảm thấy thoải mái, lòng tôi thấy an tâm trởlại, Cẩm Thuý vào, với nụ cười gượng, Thuý hỏi tôi:- Chị lo lắng cho bác lắm ư? đêm qua em dìu bác “đi” hai lần, sau đó thấy bác ngủ yên.Chị bớt lo cho bác cũng an lòng, bệnh nhân cần cái tâm tĩnh mà.Tôi cho mẹ ăn cháo xong, mẹ lại nắm tay tôi và lướt nhẹ như đẩy đi. Tôi thấy mình yêntâm giao người thân cho người lạ để đi làm. Vào giúp mẹ tôi được ít giờ, mà sao conngười của Cẩm Thuý cứ như một ẩn số. Gọi điện cho chồng đón con, tôi lại đi vào bệnhviện. Thuý đã cho mẹ ăn xong, đang dắt đi trên sân thượng, nửa tấm thân già yếu dựavaò Thuý để đi cho vững, đi chán lại tìm đến chỗ ngồi, mái đầu bạc phơ ngả vào vaiThuý, gió trên cao thổi bồng làm làn tóc như sương trắng , lòng như cũng chòng chànhtheo, tôi thầm gọi: “má ơi!”. Tôi bước đến ngồi chơi với mẹ, mẹ cứ đan tay vào tay tôi,ngón tay khô già đang muốn nói với tôi lời yêu thương. Thuý bóp bả vai cho má, bàn taycó năm ngón tay màu vỏ đỗ cứ lướt trước mặt tôi, mẹ đang lim dim tỏ sự dễ chịu. Một látsau đưa mẹ vào ngủ, xong rủ Thuý ra sân thượng ngồi.- Em làm nghề này đã bao năm?- Mười một năm- Khi đó em còn rất trẻ và xinh!- Khi khăn gói ra khỏi nhà, em khóc hết nước mắt, em nguyện sẽ đi 10 năm là ba hai tuổithì trở về, vậy mà nay em đã ba con ba rồi, vẫn chưa thể về nhà được.- Định khi nào về ở hẳn nhà?- Dặn lòng 10 năm, nhưng phải 12 năm trả xong nợ, em về quê làm ăn lại từ đầu.… Cẩm Thuý bay ra khỏi nhà sau cơn bão 1997 tại Cà Mau, thuyền đánh cá của chồngchìm trong cơn bão. Anh sống sót trở về. Mẹ chồng mang ra một hũ vàng 10 cây cho contrả nợ. Bà đã dành dụm cả đời, ông là người đánh cá gặp may mắm nhiều hơn con trai,nên bà có của ăn của để. Vốn là người từ Thanh Hoá lưu lạc vào, gặp một chàng trainghèo, hai người nên vợ nên chồng làm ăn dành dụm được ít của, nay con trai gặp nạn bàrốc ống bỏ ra. Hai vợ chồng già tiếc của dắt nhau đi dọc bờ biển, nhớ lại những ngày điđánh cá xa bờ, ông một đời chèo chống có gặp đâu cơn bão năm 1997 như thằng Bảo đểđến lúc này trắng tay. Đời con lây sang cả đời ông. Bà lão nhìn biển nói:- Hình như biển chỉ cho chúng ta cá để bắt để có tiền của để nuôi con khôn lớn, cònchừng nào biển lại lấy đi hết thảy.- Đâu có! Bao đời nay có cơn bão nào đổ vào Cà Mau ta như năm rầy. Nhất thuỷ nhì hoả,chúng còn tính mạng mang về với vợ con chúng đã là quá hên. Đời tôi đời bà cực vậymà giờ có 5 thằng con trai còn sống sờ sờ ra đó là phúc mấy đời của ô ...

Tài liệu được xem nhiều: