Trước khi ra đi, ba tôi gọi tôi đến bên giường bệnh và trao cho tôi một chiếc hộp nhỏ được dán kín bằng băng keo. Ông nói: “Ba cho con kỷ vật quý nhất đời ba. Khi ba ra đi rồi con mới được mở hộp ra xem”. Tôi khóc nức nở và nói cảm ơn ba. Tôi nghĩ chắc ông cho tôi một đôi nhẫn kim cương để sau này cưới vợ. Ông không muốn mọi người trong gia đình biết, sợ họ phân bì với đứa con trai nối dõi tông đường họ Đoàn của ông. Sau...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Đập nhanh lên tim ơi! Đập nhanh lên tim ơi! TRUYỆN NGẮN CỦA ĐOÀN THẠCH BIỀNTrước khi ra đi, ba tôi gọi tôi đến bên giường bệnh và trao cho tôi một chiếc hộp nhỏđược dán kín bằng băng keo. Ông nói: “Ba cho con kỷ vật quý nhất đời ba. Khi ba ra đirồi con mới được mở hộp ra xem”. Tôi khóc nức nở và nói cảm ơn ba. Tôi nghĩ chắc ôngcho tôi một đôi nhẫn kim cương để sau này cưới vợ. Ông không muốn mọi người tronggia đình biết, sợ họ phân bì với đứa con trai nối dõi tông đường họ Đoàn của ông.Sau khi lo tang lễ cho ba xong, tôi vào phòng đóng kín cửa lại, mở hộp quà ra xem. Đấylà chiếc đồng hồ bấm giờ của ba tôi. Khi còn sống ông là huấn luyện viên môn chạy. Ôngluôn đeo chiếc đồng hồ này trước ngực mỗi khi bước vào sân vận động. Chiếc đồng hồhiệu Seiko vỏ mạ bạc. Nó có hai nút bấm và hai kim chỉ phút và chỉ giây. Mặt đồng hồ cóghi các con số màu đen: 60,15,30,45 và những chấm sao màu đỏ. Ba tôi mua nó từ khiông là vận động viên môn chạy đua ở tuổi 18, như vậy tuổi đời của nó đã hơn 60 nămnhưng vẫn còn chạy tốt.Khi ba tôi trở thành huấn luyện viên, ông muốn tôi nối nghiệp là vận động viên chạynước rút cự ly 100 mét. Trong các cuộc thi chạy 100 mét, ông luôn chạy theo tôi hò hét:“Chạy nhanh lên, con ơi!”. Ai chạy về nhất các cuộc thi đó, tôi không biết. Nhưng tôi biếtchắc mình đã chạy về đích cuối cùng và không bao giờ tôi chịu bỏ cuộc. Thấy tôi bền gannhư vậy, ba tôi đổi ý huấn luyện tôi chạy đường dài marathon. Ở môn thi này tôi chạykhá hơn, tôi đứng nhất trong tốp ba người về chót. Ba tôi thở dài rồi nhờ một ông bạn giàdạy tôi làm huấn luyện viên thể dục dưỡng sinh. Trong cuộc mưu sinh hối hả hiện nay,mọi người dễ bị stress. Thành phố nổi lên phong trào “sống chậm”. Với tôi sống nhanhmới khó chứ sống chậm là tính bẩm sinh, nên tôi dễ dàng trở thành huấn luyện viên mônYoga. Dạy người ta ngồi im một chỗ và tập thở chầm chậm. Chiếc đồng hồ bấm giờ củaba tôi trở nên vô dụng với nghề mới, tôi cất nó vào tủ gia bảo của họ Đoàn. o0oLớp Yoga do tôi hướng dẫn có 20 người. Người lớn nhất 60 tuổi. Người nhỏ tuổi nhất 20tuổi, là sinh viên khoa Đông Phương học. Lớp có một anh Việt kiều Mỹ, TommyNguyễn, 35 tuổi, Giám đốc một công ty hóa chất ở Khu Chế xuất Tân Thuận. Cuối nămlớp muốn đi du lịch dã ngoại. Tôi nhờ Công ty Du lịch Sao Phương Đông thiết kế tour điBình Phước hai ngày một đêm.Sáu giờ sáng thứ bảy, chúng tôi lên xe từ TP.HCM đi Bình Phước. Cô hướng dẫn viên dulịch tươi cười giới thiệu tên là Bích Vân. Em cho số điện thoại di động để mọi ngườitrong đoàn liên hệ khi cần thiết. Em giới thiệu sơ lược tỉnh chúng tôi sẽ đến: Bình Phướclà một tỉnh ở miền Đông Nam bộ. Phía Đông giáp tỉnh Đắc Nông, Lâm Đồng và ĐồngNai, phía Tây giáp Tây Ninh và Campuchia. Diện tích là 6.854 km2. Dân số hơn 800ngàn người. Bình Phước nổi tiếng với cao su, điều, tiêu và sầu riêng. Bình Phước cónhiều di tích danh thắng…Tôi là trưởng đoàn nên ngồi cùng hàng ghế với Bích Vân để dễ bàn công việc. Em chobiết đã tốt nghiệp Đại học Khoa Du lịch và đi làm hướng dẫn viên du lịch được bốn năm.Đây là lần thứ hai em đến Bình Phước. Lần đầu vào ngày 6 tháng Giêng, em hướng dẫnkhách đi tour Chinh phục đỉnh cao Bà Rá ở huyện Phước Long. Bích Vân hỏi tôi làmnghề gì? Tôi nói, tôi dạy Yoga nghĩa là dạy người ta điều hòa hơi thở. Trong đời ngườihơi thở rất quan trọng vì “hết thở” là người ta đi luôn. Vậy mà ít người chịu học cáchnuôi dưỡng hơi thở. Em nói, vậy khi nào rảnh anh dạy em cách điều hòa hơi thở, vì nhiềukhi phải chăm lo cho khách hàng đi tour em mệt “đứt hơi” không thở nổi. Tôi nói, cònem dạy tôi cách ăn nói, vì tôi nói chuyện thường mỏi tay để diễn tả chứ không mỏimiệng. Em cười, chắc anh đã đoạt giải bàn tay vàng karaoke.Buổi chiều, chúng tôi đến Khu Du lịch sinh thái Mỹ Lệ rộng mênh mông. Không khí mátmẻ. Khu đồi chè, đồi thông, vườn hoa chen lẫn với những hồ nước và những ngôi nhàmái đỏ thấp thoáng sau những hàng cây, du khách có cảm tưởng như đang ở một Đà Lạtthu nhỏ. Một nơi lý tưởng để tập Yoga. Trên bãi cỏ xanh mượt, mỗi người trong đoàn tìmmột chỗ ngồi tập Yoga, theo các tư thế Asana và đắm chìm trong ý nghĩ hòa nhập vào vũtrụ. Tôi đi đến từng người, giúp họ sửa lại tư thế Asana cho đúng để tập đạt hiệu quả. Sauđó tôi cũng ngồi xuống bãi cỏ, chuẩn bị thiền định. Bích Vân đến bên tôi, nói:- Anh có thể dạy em tập Yoga?Tôi cười nói:- Dễ thôi. Em ngồi xuống và làm những động tác theo tôi.Tôi chỉ Bích Vân thế Yoga căn bản: ngồi xếp hai chân chéo lại, cạnh bàn chân chạmxuống cỏ. Tay phải đưa ra sau lưng nắm lấy tai trái. Đầu cúi xuống thấp, giữ nguyên tưthế đó, nín thở 8 giây, ngẩng đầu lên hít vào thật sâu rồi thở ra chầm chậm…Giữa thảm cỏ xanh mượt, ánh nắng chiều phía xa vàng rực, dáng em tập Yoga thật đẹp.Đây là lúc thiên thời địa lợi thích hợp để… tỏ tình. Tôi đặt tay lên trái tim mình hối thúc:“Đập nhanh lên, tim ơi! Hãy n ...